Có Một Chú Heo Từ Bé Đã Muốn Ôm Tôi

Chương 3




Trước lúc 9 tuổi, Tô Bạch vẫn luôn là con nhà người ta, học lực luôn đứng nhất, vẻ ngoài đáng yêu xinh đẹp, thêm chiếc miệng nhỏ xinh, thành công trở thành đối tượng mọi người yêu thích, nhưng mà tất cả đều kết thúc khi hàng xóm lầu trên nhà họ Mục đến, đúng hơn là Thẩm Mục đến.

Thẩm Mục lớn hơn cô một tuổi, theo lý thuyết chuyển trường đến sẽ học cao hơn cô một lớp, nhưng bởi vì một lần tên này chơi đùa không cẩn thận ngã tay gãy, nghỉ học một năm, cho nên chuyển trường đến ở lại lớp học lớp với Tô Bạch.

Vốn là lòng Tô Bạch tràn đầy vui vẻ cho rằng mình có thêm một bạn cùng chơi, chưa từng nghĩ tên này lấy gần như max điểm các môn thay vị trí của cô đứng hạng nhất. Học tập đối với anh mà nói dễ như ăn cơm, bẩm sinh đã giỏi. Từ nay về sau, mọi người chỉ biết thiếu niên thiên tài Thẩm Mục, không biết nhà bên thiếu nữ Tô Bạch học tập cũng ưu tú.

Nhưng mà, đó cũng không phải lý do trọng yếu làm Tô Bạch coi Thẩm Mục là bóng ma cuộc đời!

Nguyên nhân chính là sau khi Thẩm Mục xuất hiện, cuộc sống Tô Bạch dần dần đi vào một cái vòng lẩn quẩn, cô không thể kết bạn, bởi vì Thẩm Mục từ nhỏ đã cực kì đẹp mắt, IQ và EQ đều khác hẳn với bạn đồng lứa trí khiến anh được rất nhiều cô gái ở trường học chào đón, hình tượng giáo thảo ôn hòa xâm nhập lòng người, cho nên từ nhỏ đến lớn, con gái chủ động kết bạn với Tô Bạch đều chỉ có một nguyên nhân, các cô ấy muốn tiếp cận Thẩm Mục!

Theo lý thuyết mà nói Tô Bạch xinh đẹp, học tập lại tốt, hẳn là lấy được sự yêu thích của các bạn nam. Nhưng sự thật cũng không phải như vậy, từ nhỏ đến lớn, cũng không có một bạn nam nào chủ động thân thiết với Tô Bạch.

Sau đó, cha mẹ cô nhận được lời khuyên từ thầy: “Đứa nhỏ này có chướng ngại giao tiếp, đề nghị nên cho em đi khám bác sĩ tâm lý.”

Bác sĩ tâm lý: “Đứa nhỏ này không có vấn đề gì, gia đình đừng lo lắng quá!”

“Về sau khi hết lớp mười, anh ấy trực tiếp đi thi đại học! Lại sau đó anh ấy đến đây học đại học, lúc tớ đến nơi này, anh ấy lại đi Anh làm sinh viên trao đổi!”, Tô Bạch thở dài một hơi, nghiến răng nghiến lợi mà nói về quá khứ.

“Bạch Bạch, vậy cậu cũng quá thảm rồi!” Văn Tín khá đồng tình với kỷ niệm của cô.

Tô Bạch thấy vậy, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay cơ bắp cường tráng của Văn Tín, đột nhiên yếu ớt nói: “Cho nên nói Tín Tín, cậu tuyệt đối tuyệt đối không thể có bất kỳ ý nghĩ với anh ta!”

Văn Tín sững sờ!

Dứt lời còn cần sức vắt khô nước mắt, nhưng lại phát hiện không có nước, thế là bỏ cuộc.

Lâm Túc Thần nhìn hành động này, thần kinh căng thẳng, cậu có chút ghét bỏ lại nghiêm túc hỏi: “Cậu có chắc là không phải bởi vì ghen ghét người ta học giỏi mới chán ghét anh ấy?”

Lời nói vừa dứt, ánh mắt Tô Bạch như lưỡi dao, không để ý tới cậu ấy, tiếp tục hướng về Văn Tín hỏi: “Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tớ!”

Trong đầu hiện lên gương mặt đẹp trai kia, nội tâm Văn Tín cự tuyệt, nhưng nhìn thoáng qua ánh mắt Tô Bạch, thân thể run lên, vội vàng lắc đầu: “Ách… Sẽ không! Tớ sẽ không.”

“Cậu do dự!”

Ánh mắt cô nheo lại, nhẹ nhàng buông cánh tay tráng kiện kia ra, ánh mắt quấn quanh người cô nàng, Văn Tín thấy thế, ngữ điệu khuất phục: “Mới vừa rồi còn có một chút ý nghĩ, hiện tại là không có ý nghĩ gì hết!”

Nhận được đáp án mong muốn, Tô Bạch vội vàng chuyển ánh mắt sang Lâm Túc Thần bên cạnh.

“Nhìn tớ làm gì!” Cậu tự nhìn mình từ trên xuống dưới, khó tin nói: Tớ là nam! Nam đó! Tớ có thể có ý gì với anh ta chứ!”

“Cậu đây là ánh mắt gì vậy!? Tớ mà có ý với cậu cũng sẽ không có ý với một tên đàn ông đâu!”

Tô Bạch: …

“Những lời này là đang khen tớ?”

Biểu tình của Lâm Túc Thần trong nháy mắt trở nên hơi mất tự nhiên, Đầu tiên cậu chuyển tầm mắt sang một bên, ánh mắt lại bất giác nhìn Tô Bạch, chua chát nói, “Cậu, cứ coi như tớ đang khen cậu đi! ”

Tô Bạch: …

Xoay chuyển lời nói, cậu vội chuyển chủ đề, hỏi: “Ai da! Nhưng nói Tô Bạch, cậu không phải muốn rời xa anh ta sao? Tại sao lại vào trường này? Đáng ra với điểm của cậu còn có thể tùy tiện chọn một trường trong nước!

Những lời này, Lâm Túc Thần hỏi có chút cẩn thận.

Vừa nói xong, tựa như gợi lên một ít ký ức không đẹp của Tô Bạch, biểu tình vừa mới hòa hoãn lại đột nhiên trở nên nghiến răng nghiến lợi.

“Tớ vốn chọn C đại, ba mẹ tớ bởi vì C đại quá xa, nói cái gì mà anh Thẩm Mục ở chỗ này, có thể tiện chăm sóc, lén chuyển sang trường này cho tôi!”

Âm thanh báo tin điện thoại đột nhiên vang lên, sau đó tiếng tích tích vang không ngừng. Tô Bạch bực bội, ai vậy! Sáng sớm, sớm một chút còn chưa nuốt mấy ngụm đã gửi nhiều tin tức như vậy tới!

“Ai vậy?” Lâm Túc Thần nhìn về phía cô.

“Đòi nợ?”

Tô Bạch vừa định nói hai câu, cầm điện thoại di động lên nhìn, mắt co lại, không dám thở mạnh.

Lần nữa nhìn về phía Lâm Túc Thần, sắc mặt hơi trắng bệch.

“Thật sao!?”

Tin nhắn rác! Tin nhắn rác… Cô vội vàng cất điện thoại đi, bắt đầu húp húp cháo trong bát.

“Quỷ chết đói à! Ăn chậm một chút!”

Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng Lâm Túc Thần cũng không để ý, cũng bắt đầu ăn bữa sáng của mình.

Một lúc lâu sau, Tô Bại mới dám ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lâm Như Thần đang ăn ngon lành, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể: “Này, Lâm Cẩu, cho tớ mượn điện thoại một chút.”

Lâm Túc Thần ngẩng đầu lên nhìn, xem thường, lấy điện thoại di động đưa tới, cầm đến trong tay, Tô Bạch giật mình, khá lắm, tin nhắn màn hình nhấp nháy có thể nhảy disco, may là tên này quen tắt tiếng.

“Khụ” lại liếc mắt nhìn Văn Tín cũng đang ăn say sưa ngon lành, ra vẻ bình tĩnh: “Tín Tín, cho tớ mượn điện thoại của cậu một chút.”

Lần này lại là gây ra cảnh giác, hô hấp Tô Bạch cứng lại, chỉ thấy hai người cùng ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Không phải chứ Tô Bạch, cậu muốn nhiều điện thoại như vậy làm gì! Cậu muốn dùng điện thoại của hai bọn tớ làm gì! Lừa đảo à?”

“Đúng thế, Bạch Bạch, không phải Lâm Lâm đã cho cậu mượn điện thoại rồi sao? Còn muốn của tớ làm gì?”

“Ôi chao! Xem cậu nói kìa, điện thoại tớ không biết bị làm sao mà thời gian không đúng lắm, lấy chỉnh một chút ấy mà.” không đợi Văn Tín trả lời, trực tiếp cầm điện thoại của cô nàng ở trong tay.

“À! Thì ra là thế!”

Hai người họ hiểu ra, sau đó tiếp tục ăn sáng.

“Aizzz! Không phải chứ, đầu năm nay smartphone của ai còn cần chỉnh thời gian? Cậu nói đúng không, Tín Tín!” Lâm Túc Thần càng nghĩ càng thấy không đúng, ngẩng đầu nhìn lên: “Tô Bạch đâu?”

Văn Tín:??

May mắn tiết buổi sáng hôm nay là môn tự chọn 《Kế Hoạch Nghề》, môn tên Lâm Túc Thần kia chọn học kỳ sau mới học, cô có thể không cần phải đi học chung với cậu ta, nếu không thật sự là không thể tưởng tượng được hậu quả!

Xông vào phòng học, Tô Bạch đã nhìn thấy ba người bạn cùng phòng đang vẫy tay với cô, vừa ngồi xuống đã bị bạn cùng phòng số 1 kéo vào vòng xoáy buôn chuyện.

“Ha Ha Ha Ha, Bạch Bạch kia là cậu chụp sao?”

“Trước đây còn nghĩ muốn hỏi cô phương thức liên lạc của cậu ấy, bây giờ ra thế này thì không muốn nữa.”

“Tớ thì khác, tâm hồn thú vị như vậy, nhanh, Bạch Bạch, đưa phương thức liên lạc của cậu ấy cho tớ, hôm nào hẹn ra cùng ăn một bữa cơm.”

Bạn cùng phòng bàn tán xôn xao, Tô Bạch cảm thấy tuyệt vọng, ba chiếc điện thoại di động đặt cạnh nhau, mà điện thoại di động của Lâm Như Trần vẫn nhấp nháy như nhảy disco, nhấp nháy không ngừng! Thỉnh thoảng còn có điện thoại gọi tới, dọa Tô Bạch không dám nhúc nhích.

Thì ra là do hôm qua chụp tấm ảnh, không biết bị ai tung ra ngoài, còn lên hot search, kèm theo đủ loại từ ngữ ma quái, khiến cho một đám cư dân mạng trào phúng, lần này thì hay rồi, Lâm Túc Thần sẽ đánh chết cô.

Đột nhiên, Tô Bạch cảm thấy tức giận, ai thất đức vậy!

Hình ảnh khôi hài như vậy cô còn chưa kịp xem, sao lại có người đăng lên chứ!

Trong khi Tô Bạch còn đang vắt óc suy nghĩ làm sao mới có thể làm cho Lâm Cẩu bớt giận, chuông vào học tiếng vang lên! Thầy La mang kính gọng đen dày cộm đi đến, nếu không phải vì trốn Lâm Cẩu, chỉ dựa vào mức độ nhàm chán của môn học này, cô đã sớm muốn chạy đi.

“Hôm nay là hai tiết cuối cùng, các em cũng biết thời gian môn tự chọn như này vẫn luôn khá ngắn. Bởi vì các em mới lên năm hai, để các em có được sự hiểu biết rõ ràng hơn về kế hoạch nghề nghiệp tương lai, hôm nay thầy mời em Thẩm Mặc đến giảng giải cho các em về việc hiện tại sinh viên năm tư đang làm, cũng như hiểu biết và dự định về công việc, học tập sau này!”

Nói xong, thầy yên lặng đi ra khỏi phòng học, một bóng dáng màu đen gầy cao đi tới

Thẩm Mục!! Chỉ thấy các bạn học phía dưới thổn thức một trận!

Là anh!

Một ánh mắt mạnh mẽ đè ép xuống, rơi vào trên người cô.

Tô Bạch cúi đầu xuống, yên lặng cầm sách vở lên, ngăn ánh mắt lại.

Không nhìn thấy tôi! Không nhìn thấy tôi! Không nhìn thấy tôi!

Giọng nói âm dịu truyền đến, dịu dàng lại êm tai, anh bắt đầu từ tốn kể về tình trạng sinh viên năm 4 hiện tại.

“Tô Bạch! Này, Tô Bạch!” Âm thanh cực kỳ chói tai từ ghế sau truyền lặng. Tô Bạch im lặng, thì ra là Lâm Giang thành viên bên CLB Nhiếp Ảnh, bình thường không chỉ có nói nhiều mà giọng còn lớn.

“Tớ gửi tin nhắn sao cậu không trả lời tớ?”

“Thấy được chưa! Hot search, Ha Ha Ha, này là tối hôm qua tớ đăng đó!”

“Là cậu đăng!” Tô Bạch thực sự kinh ngạc, “Này, sao cậu lại động đến máy ảnh của người khác?”

“Ai da! Không phải đâu Tô Bạch, đừng nhỏ mọn như vậy mà! Chuyện buồn cười thế này, đương nhiên phải chia sẻ chứ! Hơn nữa, tớ cũng không nghĩ tới sẽ có lượng chuyển tiếp lớn như vậy.”

“Cậu buồn cười thật, Lâm Túc Thần sẽ muốn ăn tớ!”

“Đúng rồi, sao chủ nhiệm không trả lời tin nhắn! Tớ đã gửi biết bao nhiêu tin nhắn cho cậu ấy rồi?”

Tô Bạch: …

Cậu ta lại còn muốn nói cho Lâm Túc Thần biết!!

Lớp học cực kỳ yên tĩnh! Người phía trên đang nghiêm túc nghe hai người bọn họ ở phía dưới xì xào bàn tán.

Tô Bạch là bị bạn cùng phòng kéo tay áo mới ngẩng đầu, chỉ thấy đối phương cười như không cười, vẻ mặt không rõ.

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chỉ cần cô không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác.

Cô cúi đầu xuống, cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra.

“Xem ra bạn học phía dưới rất muốn phát biểu, vậy thế này đi!” Nhìn ra bộ dáng vô lại của cô, rốt cục Thẩm Mục cũng nói chuyện, giả vờ nhìn thoáng qua bảng tên trên bàn giáo viên, dừng một chút, gọi chính xác tên cô: “Bạn học Tô Bạch, đứng lên nói tôi biết kế hoạch tương lai của em đi?”

??

Tô Bại không nói nên lời, rõ ràng là Lâm Giang lên tiếng trước, sao lại chỉ gọi tên cô, cô miễn cưỡng đứng dậy, liếc nhìn người ngồi ở ghế sau, nghĩ nghĩ rồi nói:

“Học trưởng, em cảm thấy bạn Lâm Giang ngồi phía sau càng muốn phát biểu hơn, bởi vì vừa rồi bọn em cảm thấy cảm động với phát biểu của anh, cho nên không kìm được mà nghị luận, em rất xấu hổ.”

“À! Là thế này à!” Anh kéo dài âm cuối, tiếng cười nhỏ vụn vang vọng trong phòng học, Tô Bại liếc nhìn Lâm Giang đột nhiên bị liên lụy ở ghế sau, thấy bộ dạng bối rối của cậu ta mà cười hài lòng.

Dám động đến máy ảnh của cô, thật là không muốn sống mà!

“Vậy bạn học Tô Bạch nói một chút, vừa rồi tôi nói lời nào làm em rất có cảm động thế?”

Tô Bạch:???

Lúc này không nên gọi Lâm Giang trả lời sao?

“Ách!”

Vừa rồi cô vốn không có nghe! Chỉ có thể điên cuồng cầu cứu bạn cùng phòng bên cạnh, thấy khóe miệng đối phương nhúc nhích.

Tô Bạch: …

Cô không biết nói

“Được rồi, bạn học Tô không chú ý lên lớp, bình thường bị trừ 1 điểm, không có lần sau!”

Cái gì? Trừ điểm!!

“Trừ điểm không phải chỉ có thầy mới có làm được sao? Chỉ dựa vào cái gì anh…” lời còn chưa dứt, bạn cùng phòng điên cuồng kéo tay áo cô, ý bảo cô ngậm miệng, nhưng Tô Bạch đang tức giận, làm sao để ý những điều này. Cái tên này thật đúng là cầm cái lông gà mà cứ cho đó là lệnh tiễn, dù sao thầy cũng không có ở đây, sợ anh ta làm gì!

“Thầy La cảm thấy thế nào?”

Tô Bạch kinh, anh đang nói chuyện với ai!

Nhìn lại!

Thầy còn ở đây!