Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng

Chương 7: Ăn gì báo thấy bà...




Vy Hân đang ở trường và nhỏ lúc này bị mọi người bao vây, đặc biệt là những ai hâm mộ Hải Nam vì không biết ai đã nhận ra người trong bức ảnh là nhỏ rồi tung lên confession của trường.

- Ê, sao dám cướp anh Hải Nam của tao?

- Mày dám ve vãn chồng tao?

". . .", Vy Hân nghe xong lòng đầy hoang mang, chưa kịp phản ứng gì đã bị giật tóc, giật lên giật xuống, làm rớt cả điện thoại, An Ngọc phía bên nghe được rõ ràng luôn. Có người còn quay video lại nữa. Vô tình gặp lại thần tượng mà bị ảnh hưởng thế này chắc không dám gặp mất.

- Bỏ cái tay ra!

"Bốp", tay trái của nhỏ tát thẳng vào mặt người đang giật tóc mình một cái đau điếng cả người.

- Mày dám đập tao? Bà mẹ mày...

". . .", hai bên nhào vào đánh nhau tại trường. An Ngọc lật đật chạy đến trường, thấy khung cảnh kinh hoàng liền chen chúc vào để cứu Vy Hân ra. Tuy nhiên, cô cũng bị dính vào luôn, bị đập cho phát. May thấy có người đỡ cho cô. Cô và Vy Hân kinh ngạc nhìn lên.

- Hải Nam/ Chú Diễn...

Hải Nam thở dài một hơi rồi dõng dạc nói to:

- Giữa tôi và cô ấy không có gì hết. Chỉ là vô tình gặp nhau nói chuyện một chút thôi.

- Anh Nam!

Hải Nam liếc nhìn người vừa thốt lên rồi cầm tay Vy Hân kéo đi chỗ khác. Mọi người hoang mang, ai cũng có suy nghĩ rằng rốt cuộc là không có gì cả chưa?

An Ngọc tức lắm, tức phồng cả má. Minh Diễn nhìn qua cô, thấy có dấu tay ở mặt cô, bèn nhíu mày hỏi:

- Đau không? Cháu chen vào làm gì thế?

Cô đáp lại:

- Thấy bạn mình bị đánh thì vào cứu chứ chú.

Minh Diễn chẹp miệng, hình như anh xót người ra phải không? Ủa là anh có gì đó với người ta đúng không anh? Mới biết nhau ba, bốn ngày thôi mà...

- Người cháu nhỏ con mà hay bao đồng quá!

- Ý chú là chê cháu lùn à?

- Đâu... Dễ thương lắm.

Mặt anh ấy tự dưng hơi đỏ khi nói câu này. An Ngọc cũng ngại đỏ mặt vì được khen. Cô đành cười một cái rồi rời đi ngay. Và Minh Diễn cũng vậy, dù sao không có việc gì nữa.

Còn hai người kia đâu nhỉ? Họ kéo nhau đi ăn rồi. Ý là Hải Nam muốn đền bù tổn thất cho Vy Hân vì vụ việc vừa rồi. Thế không sợ lên báo tiếp hả hai người này?

"Tách tách", ổn lắm. Vâng, hai phút sau, tin tức lại lên tiếp, lần này là: "Phủ nhận như không, Hải Nam và cô fan nữ rủ nhau đi ăn". Gì cũng lên được. Ở nhà lúc này kiểu: "Lạy trời! Lên tiếp rồi! Báo đời!".

- Nam ơi! Tao mới dẹp loạn thôi Nam ơi!



. . .

Lúc mà Vy Hân về nhà một cái là bị ăn trọn cái gối vào mặt, và người ném không ai khác vào đây là An Ngọc.

- Đau nha.

Vy Hân xoa nhẹ mặt, An Ngọc cằn nhằn nói:

- Tao chưa lấy chổi ra đập mày là được. Má ơi, mới phủ nhận xong lên báo tiếp rồi nè.

Nhỏ trố mắt nhìn, cô mắng tiếp:

- Nhìn gì mà nhìn. Đạp xuống ruộng đấy.

Vy Hân thắc mắc hỏi:

- Ơ, ở đây làm gì có ruộng?

". . .", ừ thì không có ruộng, vậy ngoài đường được không? Sau đó thì hai người, ai về phòng nấy. Chiều với tối nay Vy Hân muốn cúp học lắm, mà nhớ ra có làm bài kiểm tra nên thôi, ráng đi học. Có cái là đang nghĩ cách làm sao thoát khỏi sự bao vây này đây?

14 giờ, mới ngủ trưa một giấc ngon lành. Vy Hân mở cửa ra là một đống người đông nghẹt đứng trước cửa nhà. An Ngọc đang uống nước, cô cũng có một buổi học chiều nay, nhưng thấy Vy Hân đứng chôn chân ở đó nên khó hiểu cũng đi ra xem, và khi phát hiện lòng cô đầy hoang mang, nhếch mép cười trừ.

- Ôi cái lùm mé! Đi học kiểu gì giờ?

- Chiều với tối nay tao có bài kiểm tra giữa kỳ. Chết tao rồi!

- Mày báo quá trời luôn á!

- Ơ kìa... Nam cũng báo mà.

Nói thần tượng của mình báo luôn hả? Thật ngộ nghĩnh. Rồi nghĩ cách làm sao đi học đi hai bạn.

. . .

Cùng lúc đó, ở tại một công ty.

Trong văn phòng chủ tịch, Minh Diễn đang xem các dự án được đề xuất, anh thở dài thất vọng vì cái nào cũng không hợp ý. Anh bỏ nó qua một bên rồi lấy bảng nội dung khác ra xem, ít phút sau thì gọi Phong Vỹ vào.

- Chọn thì chọn loại tốt một chút.

Cậu gật đầu đáp lại:

- Biết rồi.

Anh nhớ ra gì đó liền hỏi:

- Mà mày điều tra tới đâu rồi?



Cậu trả lời:

- Ra rồi, công ty đối thủ.

Minh Diễn cười nhếch mép, nói:

- Ha... Hay phết! Rắc vài tin lên mặt báo đi.

- Được.

Phong Vỹ được giao phó công việc liền rời đi. Năm phút sau, điện thoại trên bàn của anh đổ chuông liên tục. Anh cầm lên xem ai gọi, nhướng mày một cái rồi bấm trả lời:

- Alo!

Hải Nam bên kia bảo:

- Cho ở ké nhà mày vài ngày.

Minh Diễn nghiêm giọng hỏi:

- Làm gì?

Hải Nam thẳng thắn đáp:

- Trốn.

Minh Diễn lấy tay còn lại mà xoa mắt, ngửa lưng về phía sau rồi bảo:

- Sao không ở khách sạn?

Hải Nam tặc lưỡi, trả lời:

- Lười.

Minh Diễn nhíu mày bảo:

- Hoàng Hải Nam cũng biết lười à?

". . .", câu nói của anh làm cậu ta câm nín. Thú thật chọt hơi thốn rồi đó. Bỏ qua cái chi tiết nhỏ này, Hải Nam năn nỉ ỉ ôi mà Minh Diễn vẫn chưa đồng ý, lúc sau Hải Nam giở giọng lạnh lẽo ra doạ anh:

- Giờ có cho không?

Minh Diễn khiếp hồn, anh chẹp miệng đành đồng ý. Cái gì mà lật giọng nhanh quá không kịp trở tay làm phép.

- Nhớ che mặt cho kín vào.

- Khỏi nhắc.

"Tút, tút, tút", tắt ngang xương luôn. Anh thở dài rồi tiếp tục làm việc, sau đó tới thăm xưởng sản xuất xem tiến trình như thế nào.