Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng

Chương 29: Bất lực. Sự cố




Đến ngày hôm sau

Ngày 28 tháng 7 năm 20XY. Vì An Ngọc đang ở quê và trong nhà của bố mẹ mình, nói là quê nhưng thực chất đây là một thị xã của thành phố Quýt thôi, từ thị xã đến vào trong thành phố cũng đi mất tầm 30 phút thôi. Cô đang nằm chơi, lăn lăn trên giường thì ba và mẹ gọi phụ việc, đi ra đi vào nhà gần chục lân.

- Ngọc ơi, mày xong rồi mày cứ vào trong phòng vậy hả con? Đi ra ngoài cho thoáng mát, cứ ru rú trong phòng, đừ người.

- Dạ, con biết rồi.

Hay là:

Ngọc ơi, xuống làm tôm cho mẹ với con.

- Dạ.

Hoặc có thể:

- Ngọc, lấy đồ trong hộc tủ cho bố với.

- Hộc tủ nào bố?

- Hộc của cái tủ to to đó.

Ngơ ngơ... đó kìa.

- À dạ.

Cô cứ bị gọi như vậy cho đến giờ nấu cơm trưa luôn. Cô bắt một nồi cơm lên rồi đi vào phòng. Mẹ cô biết cô như thế nên bà ấy nấu đồ ăn luôn cho nhanh, chứ cô cứ rề rà chắc chưa có gì để ăn.

- Ra mắt người yêu cho bố mẹ nghe chưa?

Mẫu hậu đại nhân vừa gắp thức ăn vừa nói, cô mỉm cười nhìn sang mẹ mình và bảo:

- Vâng.

Bà ấy nghe được câu trả lời của cô rồi phán như thế này:

- May quá, có người hốt con gái mình rồi, hơn mười tuổi cũng không sao, lúc trước cứ tưởng nó ế suốt đời.

. . .", mặt mày của An Ngọc bắt đầu nhăn nhó lại, bố ngồi bên cạnh cô thì phì cười khà khà, còn hùa theo mẹ. Cô ổn lắm luôn. Thôi thì kệ. Rồi cô im lặng nghe hóng chuyện từ bố mẹ, nghe vậy chứ cô không hiểu bố mẹ đang nói cái gì.

Cùng thời điểm buổi trưa đó, tại nhà của Minh Diễn, Vy Hân được Hải Nam dẫn qua để chăm sóc, nói chung là vô cùng tận tình, chăm như chăm em bé. Cậu ta cổ vũ nhỏ ăn hết bát cơm. Minh Diễn và Phong Vỹ cúi mặt xuống ăn lấy ăn để hoặc đi tới sofa ngoài phòng khách mà lướt điện thoại vì không muốn xem cảnh này đâu. Đột nhiên Minh Diễn từ phòng khách đi xuống phòng ăn, nhìn Hải Nam, đưa màn hình đang bật sáng của điện thoại mà hỏi:



- Đăng rồi?

Hải Nam nhìn vào màn hình nhỏ đó rồi đáp:

- Ừ, mới đăng. Chưa gì nhiều bình luận quá ta.

Anh nhếch môi rồi thu điện thoại lại về phía mình, tay chạm và lướt nhẹ màn hình, nói:

- Có cả bình luận bảo Vy Hân dụ dỗ quen mày rồi lại dụ mày lên giường nên mới thế.

Hải Nam chẹp miệng bảo:

- Gì cũng nói được. Cô ấy dụ dỗ tao khi nào? Quỷ quyệt. Tao tự đổ.

Tiếng cười giòn tan phát ra từ hai người bạn của cậu ta. Ừ, chuyện này thì mấy anh biết thừa. Vy Hân cũng cười theo. Nay hình như nhỏ đỡ hơn rồi, và có mập lên, dù chỉ mới hai ngày thôi. Không biết trong vài tháng sau sẽ mập như thế nào nên nhỏ có chút hơi trầm tư. Vy Hân quay sang hỏi Hải Nam:

- Anh, lỡ như em mập, xấu xí dần thì anh có còn yêu em không?

Hải Nam nghe thế, biết nhỏ đang suy nghĩ lung tung nên xoa đầu nhỏ mà bảo:

- Em thế nào không quan trọng, anh không quan tâm, quan trọng nhất miễn người đó là em.

Minh Diễn cũng cất giọng trấn an Vy Hân rằng:

- Nó không bỏ cô đâu, yên tâm đi.

Vy Hân nghe vậy cũng gật nhẹ đầu, hình như cũng bớt suy nghĩ lung tung lại rồi. Hải Nam ngỏ lời đưa nhỏ vào phòng nghỉ ngơi. Giờ chỉ còn Phong Vỹ và Minh Diễn ở phòng ăn. Anh cũng định đi lên lầu nghỉ ngơi thì câu cất tiếng xin nghỉ chiều nay, lúc anh hỏi lý do thì cậu bảo như thế này:

- Dẫn cục bông đi chơi.

Minh Diễn nhướng mày rồi suy nghĩ một lúc, sau đó đáp lại:

- Ừ, đi đi. Có điều, ngày mai làm hết việc của tao, kể cả ở phía bang vì tao cũng đi đến một nơi.

Phong Vỹ nuốt nước miếng cái ực. Ôi! đứa bạn thật "tuyệt vời"! Gì vậy trời, xin có một buổi mà ngày mai làm hết công việc của cậu lẫn của Minh Diễn vậy trời.

- Tao tăng lương gấp bốn cho.

Ôi! Hào phóng dữ trời!



- Được được, cứ giao cho tao.

Cậu với gương mặt hớn hở, vừa nói vừa dọn bát chén trên bàn, anh mới bảo tăng lương mà vui như được mùa. Chắc cứ bị trừ lương mãi nên giờ mới thế chăng?

Chiều lại, anh không đến công ty như thường lệ mà đến thẳng xưởng sản xuất luôn. Mọi người ở đó cúi đầu chào anh rồi lại làm việc tiếp. Trong lúc anh đi và quan sát tiến độ thì tinh ý phát hiện ra nguyên liệu có gì đó không ổn nên đã gọi quản lý ra.

- Các nguyên liệu này cậu không xem xét sao? Nhập về làm rồi lỡ xảy ra vấn đề thì phải làm thế nào đây?

Nghe được lời chất vấn với tông giọng lạnh lùng của vị chủ tịch này, quản lý có chút hoang mang rồi sực nhớ ra điều gì đó liền nói:

- Vài ngày trước không may tôi bị sốt cao nên nhờ một người khác làm thay ạ.

Người đó đâu?

- Người đó... làm được mấy ngày thì hôm nay đến xin nghỉ ạ.

- GÌ?

Bỗng dưng có một tiếng hét lớn ở một dây chuyền kế bên. Minh Diễn cũng với anh quản lý lập tức chạy tới chỗ kia. Mọi người xung quanh vô cùng bàng hoàng và có một số hoảng loạn thốt lên:

- Gọi cấp cứu, gọi cấp cứu! Gọi đi nhanh lên!

Có người run tay quá nên làm rớt điện thoại. Vì sợ đợi xe cấp cứu hơi lâu và không kịp thời cứu chữa nên Minh Diễn nhanh chóng cõng người đó ra ngoài xe mình, chở đi bệnh viện luôn. Trước khi đi, anh giao lại cho quản lý xử lý vụ việc, nhắc nhở quản lý kiểm tra lại nguyên liệu, còn cho các nhân viên ở đó nghỉ buổi này.

Tại bệnh viện, Minh Diễn đang ngồi ở ghế chờ cùng với gia đình của nhân viên vừa nãy. Phong Vỹ cũng bỏ chuyến đi chơi với người yêu mà tới đây.

-

- Tôi xin lỗi vì đã không đảm bảo an toàn cho nhân viên của mình.

Gia đình nạn nhân nghe vậy mà cảm thông, không trách anh, còn cảm ơn anh nữa. Một lát sau, bác sĩ đi ra khỏi phòng và thông báo nhân viên đó đã ổn, nhưng sẽ để lại di chứng. Anh nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, bảo Phong Vỹ trả tiền viện phí giúp gia đình nhân viên kia. (5)

- Cảm ơn cậu. Giờ để chúng tôi lo cho nó được rồi.

- Vâng, vậy chúng tôi xin phép về.

Hai người cúi chào rồi rời khỏi bệnh viện. Minh Diễn nhíu mày trầm tư, trạng thái lúc này của anh là lạnh âm độ. Anh suy đoán có người đã đụng tay máy móc của xưởng, kể cả lợi dụng được nhận vào xưởng và được giao việc mà nhập nguyên liệu dở tệ, không an toàn vào. Anh cho người điều tra và yêu cầu phải bắt được tên đó.

- Cứ để đó cho tạo.

-Ừ.