Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng

Chương 25: Ngồi xếp hạc giấy




Lát sau, hai người đã về nhà, cả hai đều tạm biệt nhau rồi vào trong nhà, lúc này đã hơn 10 giờ trưa rồi.

Tại nhà Minh Diễn.

Anh mới bước vào thôi, bỗng dưng nghệ thấy mùi khét như nấu mà để bị cháy nên anh đã đi xuống xem thử. Đúng như dự đoán, nồi cá kho được đặt trên bếp kia đã bị cháy đen khét lẹt. Một phần do ai nấu mà đi đâu đó, một phần là để lửa quá to và bỏ đường nhiều. Anh với khuôn mặt hốt hoảng nhanh chân chạy tới tắt bếp, lúc này thở phào một hơi, ít giây sau, có vài vết nhăn trên trán xuất hiện, hình như suy nghĩ gì đó. Phong Vỹ lúc này cũng chạy từ trên lầu xuống, mặt cậu tái mét xanh, đứng đơ ở đó luôn. Anh thấy được vậy mới cầu nhàu:

- Kho đồ ăn không canh, lên trên lầu làm gì đấy? Có biết suy nghĩ là nổ bếp luôn không?

Phong Vỹ gãi đầu, giọng có vẻ hơi rén nhẹ mà thốt lên:

- Tao... tạo... do tao làm tí việc nên quên ngang luôn. Mày nói nổ bếp có phần hơi quá rồi, sợ đấy.

Minh Diễn nhếch môi cười trừ, đi tới gần, đứng cạnh cậu rồi khoác vai cậu mà hỏi:

- Làm gì thế? Cho biết được không?

Cậu hé răng cười, trả lời:

- Nãy giờ xếp hạc giấy.

Anh mới ồ lên một tiếng, suy nghĩ gì đấy rồi nói với giọng điệu khiến Phong Vỹ thấy có điềm.

- Hay là như thế này, chiều nay không cần đến công ty với bang đâu.

Cậu lắp bắp hỏi:

- Sao... sao... sao vậy?

Anh bình thản đáp:

- Tao cho nghỉ phép chiều với tối nay, à, tao cũng sẽ ở nhà, mày ở nhà với tao làm một việc. Biết làm gì không?

Cậu lắc đầu, bảo:

- Không biết.

Anh chẹp miệng nói:

- Xếp hạc giấy.

"...", dứt câu, cánh tay anh buông vai cậu ra rồi anh cũng bước đi lên phòng luôn, còn cậu thì đứng đơ ra đó trong vài phút, tự dưng cảm giác mỏi tay đến không rõ lý do, sau đó chợt giác bật tỉnh, quay sang nhìn nồi kho cá mà muốn khóc thét. Chắc vứt luôn chứ rửa què tay thấy bà nội cậu. Nấu món khác chứ biết sao giờ.

Còn bên nhà cô, do lười nấu quá nên lấy rau trong tủ lạnh ra và ăn cùng với mì gói. Ăn trong trạng thái vui vẻ và xem mấy video vui nhộn ở trên màn hình



điện thoại thì bỗng nhiên có một tin nhắn hiện lên, cô tò mò nhấn xem thì thấy Nguyệt Cầm nhắn rằng: "Ê, chiều đi chơi không?".

Cô vừa ăn vừa nhắn lại: "Chơi ở đâu?".

Nguyệt Cầm trả lời: "Ở nhà Thương.".

Cô đáp lại tin nhắn: "Được nà.".

Nguyệt Cầm sau khi nhận được phản hồi của cô thì nhấn biểu tượng vui vẻ. Cô cười nhẹ, lát sau ăn xong thì cô cũng rửa chén, lên phòng ngủ một giấc cho đã để chiều đi chơi.

Đúng như lời Minh Diễn đã nói, anh và Phong Vỹ ngồi xếp hạc, xếp hạc và xếp hạc. Những con hạc đầy màu sắc sặc sỡ bỏ vào những hộp đựng, nhìn phát mê. Có điều làm như này thì hơi rã hai cánh tay, và mỏi lưng do ngồi nhiều. Họ làm đến tối khuya mới xong, không biết là bao nhiêu con hạc đã được nữa.

- Tuyệt vời quá! Đi ngủ thôi.

Phong Vỹ thốt lên, vươn vai rồi đứng dậy, anh cũng y chang thế, cả hai còn cầm theo mấy chiếc hộp đựng hạc giấy định mang lên phòng. Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại của Minh Diễn vang lên. Khi anh nhìn vào màn hình nhỏ kia là một dãy số mà anh không muốn thấy, tuy vậy, anh vẫn bắt máy.

- Chuyện gì?

Người bên kia đáp lại:

- Lạnh lùng quá anh trai.

Anh không quan tâm mà nói:

- Nói nhanh.

Người bên kia nở một nụ cười khẩy, đáp rằng:

- Chả là biết anh có người yêu nên hỏi tình hình như nào thôi.

Anh nhíu mày nói:

- Bố mẹ biết chưa?

- Rồi, thấy không nói gì nhiều lắm.

- Đừng đụng để em ấy, nếu không coi chừng anh mày.

Thôi, không dám. Có điều bố mẹ chọn người cho anh thì sao nào?

"...", anh nghe xong lặng im một hồi lâu, Phong Vỹ bên cạnh cũng có vẻ lo ngại vì trước giờ bố mẹ anh không động vào chuyện riêng hay chuyện tình cảm của anh cả vì chắc động được là động rồi đó... có điều chỉ ít phút sau, một tiếng "bốp" khá lớn ở đầu dây bên kia, rồi lại thêm giọng cắn nhắn:

-

-



Mày doạ anh mày hả con? Ăn nói tào lao, tao đạp ra đường bây giờ.

- Đau! Bố mẹ cũng có ý định chọn vợ cho anh nên con nói thôi.

- Con với cái, bố mẹ thấy anh trai ế quá nên mới có ý định, hết ế rồi thì tìm làm gì nữa. Với cả có sức mà đấu với nó nữa, già rồi.

", Minh Diễn và Phong Vỹ nghe mà im thin thít nghe hai người ở đầu bên đó nói qua nói về một cách hài hước không tả nổi. Tưởng chuyện gì lớn lắm, ai dè là chuyện hài. Thế rồi anh cũng nói chuyện với bố mẹ vài câu và tắt máy.

- Muốn đập thẳng em quá!

Phong Vỹ chẹp miệng, bảo:

- Hú hồn hú vía, tưởng gì.

Minh Diễn thở hắt một hơi, nói:

-

- Thôi đi ngủ.

- Tao cũng muốn ngủ lắm rồi.

Còn An Ngọc thì đi chơi tụ tập với nhóm bạn đến tối 22 giờ mới về. Tới nhà một cái là khoá cửa lại chạy thẳng vào phòng, tắm rửa, nằm chơi điện thoại một tí rồi đi ngủ luôn.

Sáng hôm sau, trong lúc đang dọn dẹp nhà cửa, cô nghe tiếng gõ cửa nên liền đi ra, vừa mở cánh cửa ra thì thấy anh ngay trước mặt mình, tay cầm một chiếc hộp đưa cho cô.

- Tặng em.

Cô ngạc nhiên, rồi tò mò mở ra xem, cực kì nhiều con hạc ở trong hộp. Anh có chút lo lắng hỏi:

- Em có thích không?

Cô cười tít mắt, đáp lại:

- Dạ thích.

Anh cười nhẹ để xoa đầu cô và nói lời tạm biệt rồi rời đi. Cô cầm hộp đựng hạc kia mang lên phòng để trưng. Tầm 10 phút sau, lại có tiếng chuông cửa vang lên, cô chạy xuống mở cửa và người lần này trước mặt cô là Vy Hân. Cả hai mừng rỡ ôm nhau thật chặt, hai người hỏi han các thứ rồi nhảy tưng tưng với nhau nữa, chắc nhớ quá nên mới thế. Hải Nam chỉ lắc đầu bất lực, cất giọng nói:

- Bé yêu, anh về nha.

- Dạ, nhà đối diện thôi à, có gì em rảnh em qua nhé.

Hải Nam mỉm cười rồi rời đi. Còn hai cô nàng, kéo nhau tới ghế sofa ngồi, Vy Hân mua quà cho An Ngọc khiến cô thích thú cực kỳ, sau đó thì nói năng nói cuội với nhau rất vô tư.