Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng

Chương 20: Họ ghét em hả?




Đúng buổi chiều ngày hôm đó, Vy Hân đi Hải Nam tới thành phố Bắp Non. Tại đây, vào lúc 15 giờ 47 phút, ở sân bay, người hâm mộ đến rất đông, còn chen chúc nhau để có thể thần tượng mà mình mong ước bấy lâu được thấy. Khi Hải Nam bước ra cùng với Vy Hân, mọi người đều hò hét và đưa món quà muốn tặng. Cậu ta nhận rồi đưa cho nhỏ chứ không cầm. Ai nấy ở đó cũng oà lên vì quá đỗi dễ thương. Tuy nhiên, ngoài những thành phần uy tín, ủng hộ cả hai người thì có một số quá khích, bảo thủ, ném đồ vào người Vy Hân, kèm theo vô số chửi rủa.

- Tránh anh Hải Nam ra!

- Hải Nam là của tao!

- Cút ra khỏi Hải Nam đi.

". . .", có vô số người bất bình liền gọi bảo an, cậu ta cũng chứng kiến được lập tức bảo Vũ Đình kiếm đường khác để đỡ ảnh hưởng, nhỏ sau khi nghe mà buồn lắm. Đây không phải lần đầu nhỏ được nghe mấy lời như này, ngay cả ở trang mạng xã hội của cô nàng lâu lâu có những tài khoản bình luận ở các bài viết của nhỏ rất kém duyên. Yêu nhau thôi mà mệt.

Khi đến chỗ nghỉ ngơi, Hải Nam đang soạn đồ ra thì phát hiện Vy Hân đang ngồi sửng sờ ở trên giường. Cậu nhíu mày lại, nhận ra nhỏ đang có tâm trạng không được ổn nên tới ngồi cạnh hỏi han:

- Sao vậy bé yêu? Nhìn mặt em không được vui cho lắm.

Vy Hân hướng ánh mắt rưng rưng nhìn cậu ta, khuôn mặt mếu máo ôm chặt cậu ta và cuối cùng khóc nấc lên mà bảo:

- Họ ghét em hả anh? Chỉ vì em là người yêu của thần tượng họ thích thôi hả?

Cậu ta ôm lại, vuốt ve cô công chúa nhỏ này với những lời động viên, an ủi:



- Ngoan, không khóc. Em đừng để ý những lời đó, tại họ ghen tị với em nên mới thế.

"Hức...", tiếng khóc của Vy Hân phát ra khiến cậu ta phải thấy xót, đưa tay lau nước mắt ở gò má nhỏ rồi cố gắng dỗ dành. Đúng thật là làm một người nổi tiếng, yêu thôi cũng có camera chạy bằng cơm hay báo chí bao quanh để khai thác tin tức, một quyền riêng tư của con người mà sao hay soi quá. Hơi khổ cho cả hai, mong là vượt qua được.

Khóc được cũng ít lâu thì Vy Hân ngủ gục trong lòng Hải Nam. Cậu ta thở dài, bế và đặt nhỏ xuống nghỉ ngơi. Bàn tay đầy đặn nhưng vô cùng nhẹ nhàng sờ nhẹ lên má, cậu ta cười nhẹ rồi lấy chăn đắp cho nhỏ. Xong xuôi thì cậu ta ra ngoài bàn bạc về lịch trình tối hôm nay và ngày mai với Vũ Đình.

. . .

Quay lại thành phố Quýt.

Tại nhà hai cô, trong lúc dọn dẹp nhà cửa, An Ngọc mới sực nhớ vòng tay mình đã mua ở nhà sách đợt trước, lu bu nhiều việc nên quên tặng cho Minh Diễn. Cô đập trán bất lực và nghĩ thầm: "Sao quên hay thế nhỉ?". Tuy nhiên, cô tìm vòng tay đó không có, để đâu cũng không nhớ, cô muốn đập đầu vào gối quá đi. Ngồi thẫn thờ hồi lâu, cô quyết định dọn đồ xong đi mua lại cái khác đẹp hơn, đồng thời thấy gì mới thì hốt luôn một thể.

Cùng thời điểm đó, Minh Diễn và Phong Vỹ đang đi trên đường tới ngoại ô thành phố để gặp người quen. Một lúc sau thì hai người họ phát hiện có mấy chiếc xe đen lạ đang dí sát ở phía sau xe mình. Minh Diễn liếc nhẹ còn Phong Vỹ thì bắt đầu tăng tốc độ. Các xe phía sau cũng tăng theo. Và một màn rượt đuổi chính thức bắt đầu. Bên chạy, bên đuổi rất căng go. Rồi đột dưng tới ngã tư, có thêm vài chiếc xe khác chặn lại. Phong Vỹ phải phanh gấp để tránh va chạm. Hai người nhìn nhau, Minh Diễn nhếch mép một cái, vừa bấm cái gì đó ở điện thoại vừa cất giọng than thở:

- Rắc rối thật đó.

Nói xong, anh mở cửa đi ra, cậu cũng ra theo. Trước mặt và xung quanh hai người là mấy người mặc áo đen, mặt mày khá hung dữ. Không nói không rằng, mấy người đó xông vào tới đánh hai người, cả hai không hứng thú gì nhưng bắt buộc phải đánh. Ít phút sau, đám kia có một người rút súng ra nhắm bắn Minh Diễn, anh tránh được viên đạn nhưng vẫn trúng vào cánh tay phải. Vì bên địch quá đông nên hai người yếu sức dần. Khi đang ngàn cân treo sợi tóc, có vài chiếc xe của bên cả hai tới cứu. Đánh sập hết cả đám đó.

- Ngài bị thương rồi?



Minh Diễn cất giọng đầy mệt mỏi:

- Không sao. Điều tra đám người này.

- Vâng.

- Phong Vỹ, đi thôi.

Anh nói xong vào trong xe lại, cậu nghe vậy cũng đi theo. Đàn em bên anh tản ra hai bên cho hai người đi, dọn dẹp hiện trường và rời đi.

Hai anh tới nhà người quen, nhà của Nhất Phong. Chàng trai thấy bạn mình bị thương thì hỏi chuyện, đồng thời băng bó cho anh. Nghe xong nhếch mép rồi buông lời trêu chọc:

- Lâu lâu bị ám sát cũng vui ha.

Minh Diễn lườm nhẹ thằng bạn, lạnh giọng bảo:

- Vui khỉ khô.

Nhất Phong giật nảy mình một cái, trêu có tí mà khí lạnh toả ra nhiều quá. Không tám chuyện tào lao nữa, cả ba đều bàn bạc vài chuyện về đơn hàng vì hai bằng của họ đang gặp rắc rối. Cứ cách vài ngày hay vài tuần là có người chỗ khác đến phá, trong khi đó, mấy anh chả đụng chạm gì nhiều.