Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng

Chương 17: Ăn bánh do người yêu làm




Cả ngày hôm đó, có hai người con trai hì hục trong bếp với mặt mày tèm lem bột. Làm đi làm lại hàng chục lần, căn bếp thành một mớ hỗn độn, đồ dùng làm bếp để lung tung không nhận ra được đó là căn phòng để nấu ăn.

Tuy nhiên, thành quả khá xứng đáng, họ làm ra nhiều chiếc bánh nhỏ nhỏ xinh xinh, một bên màu vàng, một bên màu xanh dương, được trang trí hơi vụng về nhưng vẫn dễ thương. Cả hai anh xong vào lúc 18 giờ tối và bỏ bánh trong tủ lạnh, và đúng khi Phong Vỹ về, phát hiện phòng khách không bật đèn, còn phòng bếp thì lại khác nên cậu tay cầm cặp xách đi xuống dưới xem thì tá hoả mà thốt lên:

- Ôi chao cái bếp!

Hai người kia nghe xong nhún vai, đồng thanh nói rằng:

- Để đó tụi tao dọn luôn.

Phong Vỹ chưa kịp chạy số thì hai anh đã cặm cụi dọn dẹp rồi. Xong xuôi mọi việc thì hai anh lên phòng tắm rửa mặc cho Phong Vỹ đứng trơ ra đó.

- Hai đứa nó... lạ quá ta.

Cậu thở một hơi rồi mở tủ lạnh ra thấy bánh toàn là bánh. Nhìn phát đoán ra là dành cho ai nên cậu chả dám đụng đến, cậu lấy nước trái cây ở kế bên, vặn nắp ra mà uống rồi lên lầu, vào phòng nghỉ ngơi.

. . .

Tầm 19 giờ.

Hải Nam đã chờ sẵn trước cửa nhà hai cô để đón Vy Hân đi chơi. Nhỏ lon ton chạy ra xe để ngồi, xe bắt đầu chuyển bánh, thế là đi thôi. Khoảng 10 phút sau, Minh Diễn cũng ghé qua nhà hai cô chơi. An Ngọc mở cửa liền cười tít mắt rồi mời anh vào nhà. Anh bước chân vào trong nhà, trên tay cầm một túi xách đựng bánh nhỏ, đi tới chỗ sofa, đặt túi xách nhỏ trên bàn. Cô từ bên đem nước ra rồi ngồi cạnh anh.

- Chú có đem gì qua cho cháu hả?

Anh mỉm cười trả lời:

- Ừ. Bánh chú tự làm cho cháu.

Dứt câu, anh mở túi rồi đưa cho cô thử, cô ăn một miếng liền vui vẻ nhìn anh, nói:

- Ngon lắm ạ.

Anh bảo:

- Cháu thích là được.



Nhìn cô ăn ngon miệng như vậy, anh cũng vui lây. Lúc đầu lo sợ cô không thích, giờ ổn rồi. Ăn xong thì uống nước. Một lát sau, cô đưa tay chống cằm nhìn anh mãi làm anh thấy lạ bèn hỏi:

- Sao nhìn chú mãi vậy?

Cô cười đáp lại:

- Tại thích nhìn chú.

Anh nhướng mày rồi cười một cái, cô thấy thế nhí nhảnh nói:

- Chú cười đẹp quá à! Đẹp đến mức nghiện, tim đập thình thịch luôn.

Nghe câu vừa nãy mà anh xoa đầu cô rồi đút bánh cho cô ăn. Rồi cô ôm chặt lấy anh, bỗng dưng trong lòng anh cảm thấy hạnh phúc một cách kỳ lạ, cảm giác chưa từng có. Hai người cùng xem phim với nhau vui vẻ, vừa ăn bánh, uống nước. Cho đến Vy Hân đi chơi về, mới đến trước nghe cái xưng hô "chú - cháu" mà lòng khó chịu vô đối. Nhỏ mở cửa rồi chống nạnh nhìn hai người bảo:

- Đổi xưng hô được không? Yêu nhau rồi mà xưng hô vậy là sao?

". . .", hai người nghe được thì giật mình, nhìn qua nhau rồi suy nghĩ. Ít phút sau, cô lên tiếng hỏi anh:

- Hay chúng ta đổi xưng hô nhé?

Anh nghiêm túc nhìn cô, hỏi:

- Cháu muốn gọi sao?

Cô đáp lại:

- Thay vì chú - cháu thì anh - em.

Anh mỉm cười, nói:

- Thế thì anh - em.

Cô ngước mặt lên, định nhìn Vy Hân thì nhỏ biến mất luôn, không đứng đó nữa, chắc lên phòng rồi. Anh lúc này đứng dậy, xoa đầu cô rồi nói:

- Em đi ngủ sớm, đừng thức khuya đó.



- Dạ anh yêu.

Anh vẫy tay chào tạm biệt cô rồi mở cửa đi về nhà mình trong sự hạnh phúc. Cô thì thấy còn nhiều bánh nên thầm nghĩ: "Anh ấy làm nhiều thật đó. Bỏ trong tủ lạnh vậy".

Còn Vy Hân, sau khi lên phòng, nhỏ cầm điện thoại ra nhắn một loạt tin gửi cho Hải Nam. Nhỏ nhắn rằng: "Anh biết sao không? Nãy em nghe hai người đó xưng chú - cháu mà em muốn giãy luôn cơ. Nãy em mới kêu họ đổi lại đó".

Hải Nam bên kia cũng ở trên phòng, đọc được tin nhắn của Vy Hân làm cậu ta bật cười, trả lời lại: "Vậy sao công chúa nhỏ? Lạ kì ha.".

Vy Hân nhắn tiếp: "Lỡ sau họ kết hôn thì sao? Vẫn giữ cái xưng hô kiểu đó hả?".

Hải Nam đáp rằng: "Thôi, kệ họ đi công chúa nhỏ".

Vy Hân vừa cười vừa nhắn: "Dạ. Mà nãy bánh do anh làm ấy, ngon lắm ạ. U mê rồi, đúng màu em thích nữa chứ".

Cậu ta trả lời: "Bé yêu thích là được. Nhớ đi ngủ sớm đấy, không có thức khuya".

Nhỏ đáp: "Dạ, tuân lệnh anh yêu".

Sau đó, nhỏ còn gửi thêm cả đống biểu tượng thả tim cực đáng yêu rồi chúc cậu ta ngủ ngon. Dự tính là tắt máy đi ngủ rồi nhưng nhỏ mở trang tín chỉ ra xem lịch. Ơ hơ, sắp thi rồi. Nhỏ vội nhảy xuống giường, ra khỏi phòng rồi tới phòng An Ngọc mà hốt hoảng lên tiếng:

- Ngọc ơi, sắp thi rồi nè mi!

". . .", cô nghe mà cô ngơ người ra, cầm điện thoại lên xem thử. Đúng là lời của Vy Hân, còn hai tuần nữa là thi. Rồi nhỏ nhìn cô hỏi:

- Thế mày nộp tiền học phí chưa?

An Ngọc đáp:

- Mày biết tao mà.

Vy Hân cười trừ ra, bảo:

- À ừ. Tao quên. Thế thôi, ngủ ngon bạn nhé.

- Ngủ ngon.