Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng

Chương 12: Chú ơi, chú hốt cháu đi được không?




19 giờ, An Ngọc vẫn chưa rời mắt ra khỏi màn hình laptop. Cô vừa ăn vừa làm. Hình như cô sắp xong rồi. À chưa xong, cô còn mục cuối đang mò tài liệu. Cô cố gắng hết mức có thể nhưng mà... tìm không ra cái nào cho hợp lý.

Cô ngửa ra sau lưng ghế, hai chiếc má phồng ra rồi xẹp xuống, thở dài một hơi. Rồi cô lại đi mò tiếp, mò cuối cùng cũng ra. 21 giờ, cô hét lên một tiếng thật to, mừng rỡ vì đã xong. Cô gửi cho người bạn tên Lâm kia rồi nhấc mông ra khỏi ghế, đứng dậy ra khỏi phòng, xuống dưới lầu thấy Vy Hân đang ăn gà rán, xem tivi ngon lành.

- Uầy bạn tôi, xơ xác như đi bụi về luôn. Tao có mua gà rán nè, ngồi ăn chung.

Vy Hân hớn hở bảo, An Ngọc nghe thấy thế cũng vui vẻ tới ngồi cạnh và cầm lấy một miếng ăn nhồm nhoàm.

- Không cần sự giúp đỡ luôn. Ghê vậy?

Cô đáp lại:

- Làm đại làm khan chứ biết gì đâu. Cũng định hỏi mà sợ không có nhà.

Vy Hân chẹp miệng, vừa liếc mắt vừa ăn rồi bảo:

- Nhớ chồng quá.

An Ngọc nói lại rằng:

- Thì nhắn tin, gọi điện.

Nhỏ đáp:

- Lỡ anh ấy đang biểu diễn trên sân khấu thì sao? Đâu có nghe được.

An Ngọc ngáp một cái rồi đứng dậy, muốn đi ra ngoài dạo một chút nên có dặn dò Vy Hân ngủ trước, nhỏ gật đầu rồi xua tay. Nói xong cô mở cửa đi ra ngoài hít thở không khí, tại ngồi phòng nhiều hơi ngột. Đang đi thì thấy có người đang đi về hướng ngược lại, thấy bóng dáng cũng quen quen.

- Cháu cũng đi dạo hả?

Giọng nói cất lên, cô mới nhận ra người trước mặt là ai. Cô vui vẻ đáp lại:

- Vâng, chú cũng đi ạ?

Minh Diễn gật đầu đi tới trước mặt cô, rồi anh nhíu mày nhìn cô hỏi:

- Sao thấy nay cháu có vẻ mệt?

Cô cười trừ trả lời:

- Do cháu mới làm deadline xong nên vậy thôi.

Anh khẽ cười, nói:

- Vậy sao? Thế đi dạo chung nhé, tôi mới đi xíu thôi.

Cô nghe thế liền đồng ý. Rồi cả hai đi chung, một hồi lâu, họ đi xa khu vực mà họ đang ở, tới một phố đi bộ tấp nập người qua, có nhiều quán vỉa hè san sát nhau bán rất nhiều món mà giới trẻ yêu thích hiện nay.

- Cháu thích thì mua. Tôi bao.

Minh Diễn ngỏ ý, An Ngọc ngạc nhiên nhìn anh rồi hỏi:

- Thật ạ? Chú tốt thế á?

Anh nhướng đôi lông mày, trả lời:



- Tôi ít khi tốt với người nào đó lắm. Cháu nên vinh dự mình là người đó đi.

Cô bĩu môi, nói:

- Ầy, bảo sao chú ế. Bộ bố mẹ chú không giục à?

Anh hừ một tiếng, đối đáp lại cô:

- Bố mẹ tôi có giục, đi xem mắt mà không ưng ý. Mà cháu chắc không ế ha, chú đoán là phụ huynh cũng muốn tống cháu đi rồi.

". . .", câu nói này cô khó mà phản bác lại luôn. Rồi ai bảo chọc làm gì rồi bị ghẹo lại. Thật tình hà. Mặt cô méo xệ rồi để ý thấy một quán gần đó nhìn đồ ăn ngon mắt quá nên cô nhanh chân kéo anh tới đó để ngồi.

- Chú nhớ lời đó nhé.

Cô cầm menu rồi ghi mấy món ra trên giấy note. Anh khoanh tay lại nhìn cô chằm chằm, cô thì lúc này không để ý. Cô ghi xong ngước mặt lên nhìn anh, mặt đầy ngơ ngác kèm theo sự thắc mắc tại anh nhìn chằm chằm nên cô liền hỏi:

- Sao nhìn cháu ghê vậy chú? Như lưu manh ý.

". . .", ôi giời, sao cô lại như thế cô ơi? Anh phải cau mày lại luôn đó. Anh nhếch môi rồi bảo:

- Chưa có ai bảo tôi như cháu.

Cô hé răng cười rồi đáp:

- Giờ có rồi đó chú.

Anh hừ lạnh khiến cô phải dập tắt nụ cười. Ít phút sau, món ăn được đem ra bàn, cô và anh bắt đầu ăn trong im lặng. "Bùm, bùm", mọi người nghe tiếng pháo liền đồng loạt đứng dậy ngó nghiêng xem có sự kiện gì, kể cả cô và anh cũng có chút hóng hớt. Thì ra một buổi cầu hôn ở vườn hoa ở ngay bên cạnh. Đa phần mọi người đều tới chỗ đó hò reo, cô và anh là một trong những số người mặc kệ sự đời, ngồi ăn trước đã. Vừa ăn cô vừa nhớ ra lời thúc giục của nhỏ bạn thân, "Tán Diễn đi, kiên định lên", lời nói vang vảng bên tai khiến cô cũng muốn thử một lần tán trai.

- Chú ơi!

Minh Diễn đang húp miệng nước ngọt, nghe tiếng gọi của cô mà đáp lại:

- Chuyện gì?

Mặt cô bắt đầu xuất hiện dấu hiệu đỏ, ồ là đỏ. Cô hít một hơi thật sâu rồi bảo:

- Chú ơi, chú hốt cháu đi được không?

". . .", anh nghe xong câu ấy suýt nữa là sặc miếng ăn trong miệng. Anh bàng hoàng nhìn cô rồi hỏi:

- Khoan, cháu thích tôi à?

Cô ngại ngùng đáp lại:

- Dạ, thích chú.

". . .", ố ồ, và anh cũng phát hiện ra là cô cũng thích anh nên trong lòng của anh lúc này vui như như được mùa. Nhưng anh vẫn nghiêm giọng nói:

- Cháu chắc chưa, không rút lại được đâu đấy.

Ánh mắt cô đầy kiên định nhìn anh và bảo:

- Chắc.

Anh nhếch môi, đáp rằng:



- Ồ, vậy làm theo ý cháu. Giờ về thôi, cũng gần 23 giờ rồi.

". . .", rồi là đồng ý hay không đồng ý. Câu này thực sự làm cô hơi lúng túng nhẹ. Là sao? Có muốn hốt bản thân cô hay không cô cũng không đoán ra được luôn. Có điều cô ngại quá, ngại muốn đào một hố chui xuống.

- Có về không? Tôi thanh toán tiền rồi.

Cô bừng tỉnh ra, nhanh chóng đứng dậy rồi đi tới chỗ anh đang đứng đó đợi.

- Dạ có. Về thôi.

Anh nhìn qua thấy mặt cô đỏ mà cười thầm, lập tức chọc ghẹo cô:

- Sao mặt cháu đỏ ghê thế?

Cô nghe xong phồng má, phủ nhận nói:

- Làm gì có. Mà về chú ơi.

- Ừ.

Vâng, sau khi về và ai vào nhà nấy, mỗi người đều có một biểu cảm khác nhau. Bên cô, sau khi cô kể với Vy Hân nghe câu chuyện khi nãy, nhỏ cười hô hố lên rồi bảo:

- Biết tranh thủ cơ hội đó chứ, thế người ta đồng ý chưa?

Cô chẹp miệng nói:

- Chú ấy bảo theo ý tao. Câu này là đồng ý đúng không?

Nhỏ đánh nhẹ vào người cô rồi bảo:

- Là đồng ý rồi đó. Con ngốc này.

- Ồ. Ê, mà nãy tao ngại muốn độn thổ luôn á

Cô vừa nói vừa dụi vào người nhỏ bạn, còn đối phương thì cười bất lực. Thôi thì kệ, nhỏ bạn cũng muốn cô có người yêu mà. Thế là... không phải là ngại tuổi tác gì, mà sợ họ không đồng ý nên mới im im như vậy.

Còn bên anh, khi bước vào phòng khách, anh đã vui mừng phát khóc khiến Phong Vỹ ngồi xem phim mà ngẩn cả người, phải hỏi chuyện gì. Cậu cũng khá bất ngờ, cậu vui tươi phán một câu:

- Ố ồ, sau bao nhiêu cô gái theo đuổi thì cuối cùng Diễn cũng chấp nhận một người.

Nghe xong, anh lạnh giọng hỏi:

- Mày khịa tao đó hả?

Phong Vỹ vẫn cười hơ hớ, đáp lại:

- Đâu có, mừng cho mày ấy chơ.

- Tao không nghĩ là An Ngọc thích tao, chủ động tỏ tình tao như vậy. Tao còn định im lặng.

- Giờ thành sự thật rồi. Thôi, đi ngủ đi.

- Tối nay ngủ ngon rồi. Tao lên phòng đi ngủ đây.

Phong Vỹ gật đầu lia lịa, rồi chập sau, bỗng dưng cậu suy nghĩ: "Nó có người yêu thế mình ăn cơm hường của nó hả ta? Ê, không được. Phải kiếm người yêu, mà kiếm ai bây giờ ta?".