Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng

Chương 1: Mở đầu




Cuộc sống xung quanh ta có nhiều điều thú vị đã và đang xảy đến. Nó thú vị như nào thì hãy tới một thành phố mang tên Quýt, thuộc nước A. Trong cái thời tiết nắng nóng hơn 36 độ của ngày 21 tháng 4 năm 20XY, tại một trường đại học có tiếng của thành phố - Đại học Măng Cụt, hơn hàng ngàn sinh viên đang học ở đây và sự cạnh tranh nhau khá cao. Đó là đa phần, cũng có một số ít không tranh với đời, mang theo tư tưởng “Qua môn là được”, hay là “Có cố gắng nhưng không đáng kể”. Vâng, điển hình ở một lớp học nọ, có một cô sinh viên tên Hoàng An Ngọc, 21 tuổi đang ngồi gần cửa sổ, dường như mắt nhắm mắt mở, cố gắng tập trung lắng nghe giảng viên nói cái gì. Khi bài giảng đã kết thúc, thầy giáo cho tất cả về thì cô gái này mới vươn vai, cười vui vẻ, đứng dậy xách cặp đi về.

Vì nhà được thuê gần trường học nên cô đi bộ. Chân mới dừng lại trước cửa nhà đã thấy nghe tiếng cười ha hả ở bên trong. Cô nhíu mày lại, mở cửa ra đã thấy con bạn đang nhảy cà tưng trên ghế sofa. Cô bước vào, đứng ở giữa nhà mà cất tiếng hỏi:

- Lý Vy Hân, chuyện gì vui mà mày nhảy như con điên thế hửm?

Người mà cô mới gọi tên nghe thấy giọng mà ngưng nhảy, phóc thẳng xuống ghế mà đi lại giơ điện thoại lên trước mặt cô, hào hứng nói:

- An Ngọc ơi, hí hí, tao vui quá đi mất thôi. Thần tượng mà tao hâm mộ sẽ về trường chúng ta đó.

Cô ồ lên một tiếng rồi hỏi tiếp:

- Cái người mà mày hay nói cùng cha khác ông cố với tao ấy hả? Tên gì ấy nhỉ? Gì Nam ấy?

Vy Hân gật đầu lia lịa, ngay lập tức trả lời:

- Đúng đúng, tên là Hoàng Hải Nam.

Nói rồi, Vy Hân nhảy chân sáo khắp nhà, hình như vui lố quá rồi. An Ngọc thấy vậy, lấy tay đập trán bất lực vì con bạn vô tri của mình, một lát sau thì cô lên phòng thay quần áo cho thoải mái.

Trong giờ ăn trưa, Vy Hân cứ luyên thuyên mãi một vụ, chính là thần tượng của nàng ấy sắp về trường mình, chập sau nữa là hỏi có nên nhân cơ hội này để tặng quà cho thần tượng không. An Ngọc vừa ăn vừa thở dài, vì muốn chấm dứt cái miệng của nhỏ nên cô đã bảo:

- Chuẩn bị xong bài thuyết trình chiều nay chưa?

". . .", ơ hay, sáng nay biết tin tức, ham vui quá nên Vy Hân quên mất tiêu rồi. Nhỏ làm chưa xong nữa, trời ơi! Nhỏ ăn vội ăn vàng rồi chạy lật đật lên phòng, cô nhìn theo bóng dáng ấy mà cười trừ một cái. Cô thầm nghĩ: "Có nên từ chối nhận bạn không đây?". Lúc sau, cô ăn xong, dọn dẹp, rửa chén rồi lên phòng ngủ nghỉ. Chiều nay cô không có tiết nên có thể ngủ thả ga.

. . .

Vào 15 giờ 30 phút chiều hôm ấy, đang ngủ nướng ngon lành, bỗng dưng có tiếng chuông điện thoại làm An Ngọc phải thức dậy, cô cầm lên xem ai gọi, thì ra là Vy Hân gọi. Không biết có chuyện gì mà gọi thế nhỉ?

- Alo, tao nghe.

Vy Hân bên kia nói cái giọng đầy căng thẳng:

- Ê mày ơi, tao quên tập tài liệu rồi. Cứu tao với!

An Ngọc nghe xong cái muốn dọng con bạn, tưởng được ngủ đến tối chứ. Mấy cái này thôi cũng quên, ơ mà, cô cũng hay quên chứ nói gì nhỏ. Có điều cô nhớ nhỏ có đem rồi sao lại quên nhỉ? Cô thắc mắc hỏi:

- Không phải mày có đem rồi à?

Vy Hân đáp:

- Chiều nay tao học hai môn lẫn. Nhanh giúp tao với, lát nữa cô mà vào dạy, cô phát hiện tao không có là tao bị trừ điểm chuyên cần đó mày ơi!



- Rồi, đợi tao.

- Được, cảm ơn mày.

Nói rồi cô tắt máy, đứng dậy đi tới phòng của Vy Hân, khi bước chân vào bên trong thì cô vẫn không khỏi choáng váng, mặc dù không phải lần đầu cô vào. Bốn bức tường dán toàn ảnh thần tượng, cái vỏ gối còn in hình người đó nữa mà, nghiện quá nghiện rồi. Cô chẹp miệng rồi lại gần bàn học để lấy tập tài liệu. Sau đó, cô đến trường đưa cho Vy Hân.

- Rồi, tay cầm cái gì đấy?

Cô cau mày hỏi, Vy Hân cười tít mắt trả lời:

- Ảnh của Hoàng Hải Nam chứ gì. Toàn ảnh mới luôn á, mày lấy một tấm không? Tao mở lòng cho mày.

An Ngọc lập tức từ chối:

- Không bạn, mình không mê.

Vy Hân phồng má mà cằn nhằn:

- Sao mày nhạt như nước cất vậy? Không hâm mộ ai hết vậy thế?

An Ngọc đáp:

- Có, tao hâm mộ một nhóm nhạc nữ ạ.

Mắt sáng ngời của Vy Hân hiện lên rồi bảo:

- Ê, có in ảnh không? Cho tao tấm đi, tao cũng thuộc hệ mê gái.

An Ngọc nghe xong cạn ngôn luôn, rốt cuộc nó mê ai vậy? Nhưng cô không từ chối, còn đồng ý. Cô nói:

- Vào học đi, tối tao đưa cho.

- Yêu ghê, tao vào học đây. Tạm biệt.

- Tạm biệt.

Vì lỡ ra ngoài rồi nên cô cũng nghĩ mình cần đi siêu thị mua một ít đồ để đến tối ăn. Đến quầy nước, cô thấy có một loại nước mà nhỏ bạn mình thích, còn để hình thần tượng của nhỏ nữa chứ, thôi thì mua cho nhỏ.

. . .

Cùng thời gian đó, tại sân bay quốc tế, có một người đàn ông 31 tuổi, khuôn mặt vẫn còn trẻ chán, anh bước ra cùng với vali. Ở góc nào đấy, một thanh niên khác đang đợi, khi thấy người ấy đã ra thì vẫy tay ra hiệu.



- Ôi Doãn Minh Diễn, đi lâu quá mày ơi!

Người mới được gọi tên đó, tay đang cầm xách vali đó liếc nhìn một cái rồi hỏi:

- Tìm chỗ ở chưa?

Đối phương đáp:

- Ở tạm khách sạn đi người anh em.

Minh Diễn nhíu mày lại, bảo:

- Mày giỡn mặt tao hả Phong Vỹ?

Phong Vỹ mếu máo, giọng đầy than trách:

- Không phải tại mày về đột ngột khiến tao phải chạy đôn chạy đáo sao?

Rồi Phong Vỹ đổi sắc mặt từ mếu máo thành tươi tắn, nở nụ cười, nói tiếp:

- Nói vậy chứ tao tìm được nhà cho mày rồi, đợi hai ngày sau chủ cũ dọn hết thì đến là vừa.

- Ừ, vậy đến khách sạn ở tạm hai ngày.

- Được được, mời chủ tịch ra xe tao chở.

. . .

Đến buổi tối ấy, cô đưa đồ cho nhỏ và lại một nữa vui nhảy tưng tưng cả lên. Ôi giời ơi! Lý Vy Hân ơi!

- Trời! Bạn tuyệt vời quá!

An Ngọc bất lực gật đầu, rồi chợt nhớ ra gì đó nên tò mò hỏi:

- Thế biết ngày nam thần của mày về trường chưa?

Vy Hân đắc ý đáp lại:

- Ngày 23 đó.

- Coi vui chưa kìa?

- Đương nhiên rồi.