Cổ Mộ Có Một Ổ Xà

Chương 45




Ngân Tiểu Tiểu khẩn cấp muốn tìm càng nhiều bảo bối rốt cục lập lức tới trước cửa đá chính giữa, chỉ do dự một chút, Ngân Tiểu Tiểu bắt đầu tìm kiếm cơ quan cửa đá, dựa theo thói quen, Ngân Tiểu Tiểu đương nhiên tới chỗ cũ tìm kiếm cơ quan. Í? không có? Ngân Tiểu Tiểu ngơ ngác một chút, còn tưởng rằng cơ quan cửa đá nơi này đều giống nhau, thì ra ở giữa không giống, Ngân Tiểu Tiểu cũng không buông tha tiếp tục tìm kiếm cơ quan cửa đá.

Nửa giờ trôi qua, Ngân Tiểu Tiểu vẫn không thu hoạch được gì, Ngân Tiểu Tiểu buồn bực , chẳng lẽ cơ quan không ở phía dưới cửa đá? Nhưng mình cũng không có năng lực bò lên trên cửa đá để nhìn a, vậy phải làm sao bây giờ? Nhưng không bao lâu Ngân Tiểu Tiểu đã nghĩ ra một biện pháp, nếu mang tảng đá kim ngân tảng chồng chất trước cửa đá chẳng phải đã trèo lên trên cửa đá được rồi sao? Nhưng chút khí lực của mình có thể chuyển “Tảng đá tới sao? Nếu có thể dời qua thì làm thế nào để xếp chồng bọn chúng lên?

Ngân Tiểu Tiểu phiền não lấy cái đỉnh đuôi không ngừng cọ đầu, rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt?

“A…”

Í? Vừa rồi là có “Người” đang cười sao? cái đuôi Ngân Tiểu Tiểu về tới phía sau, đứng thân mình lên càng nỗ lực nghe, đáng tiếc nghe nửa ngày vẫn không nghe được gì, Ngân Tiểu Tiểu đành phải phẫn nộ nằm xuống mặt đất lần nữa.

Í? Lổ nhỏ xuất hiện khi nào? Một lần nữa nằm sát người xuống Ngân Tiểu Tiểu liếc một cái liền thấy được lổ nhỏ xuất hiện trên cửa đá, vừa rồi rõ ràng không có, nhưng Ngân Tiểu Tiểu chỉ nghi ngờ một chút liền buông tha, dù sao lổ nhỏ này vốn vô ảnh vô tung, chỉ cần mình chui qua lổ nhỏ sẽ biến mất không thấy nữa, Ngân Tiểu Tiểu thực quyết đoán đi vào, đến lúc này rồi mà còn già mồm cãi láo cũng không phải là chuyện hay.

Gì là nhân gian tiên cảnh? Trước kia Ngân Tiểu Tiểu chưa thấy qua, bây giờ xem như gặp được, lăng Tần Thủy Hoàng tính là cái gì? Lăng mộ Minh thập tam tính là cái gì? So với ngôi mộ trước mắt Ngân Tiểu Tiểu cái gì cũng không tính.

Trên vách tường bốn phía mộ thất đều bị sa mỏng màu trắng bao phủ, vách tường phản chiếu màu xanh, hơn nữa căn cứ theo thị lực tốt của Ngân Tiểu Tiểu, mặt sau sa mỏng trong vách tường nhất định có cái gì. Cả gian mộ thất lớn dị thường, chừng hai cái sân bóng lớn vậy, lấy nhãn lực của Ngân Tiểu Tiểu cũng chỉ có thể thấy nửa sân bóng lớn mà thôi. Phía trên mộ thất vẽ mặt trời và đám mây, mặt trời không biết dùng chất gì sơn vẽ, trừ không có độ ấm, mãi cho đến bây giờ cũng tản ra một ánh quang chói mắt, chiếu sáng gần nửa mộ thất Ngân Tiểu Tiểu nhìn thấy, ngay cả mây trắng cũng tản mát ra màu trắng hiền hòa.

Lại nhìn xuống, lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là cái giường lớn vô cùng hoa lệ, đồng dạng cũng bị sa mỏng bao phủ, Ngân Tiểu Tiểu có thể nhìn ra sau sa mỏng có bóng người đang nằm trên giường, xem ra nhưng là người sở táng, tuy rằng Ngân Tiểu Tiểu thực thèm thuồng cái giường, nhưng người chết là nhất, Ngân Tiểu Tiểu vẫn dời ánh mắt khỏi giường rất nhanh, cái gì? Ngươi hỏi vì sao nhìn mà thèm cái giường? Đương nhiên sẽ thèm nha! Giường đó do Ngọc Thạch điêu khắc ra được chứ! Có thể không hoa lệ sao? Mình thật sự muốn… tiến lên xem rõ!

Phía trước bên trái cái giường là một cái hồ, đương nhiên là hồ nhân tạo, làm Ngân Tiểu Tiểu ngạc nhiên là trong hồ có nước, chẳng những không có mùi thối mà còn trong thấy đáy, liếc mắt một cái nước còn chảy, cũng không biết thợ thủ công cổ đại làm sao mà xây được trong mộ, bốn phía đáy hồ là đá cuội, không! Ngân Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn, hận không thể ngâm hết mình xà vào dưới nước, đó vốn không phải đá cuội! Là Ngọc Thạch! Là ngọc Hòa Điền thượng đẳng mài thành đá cuội! Ngân Tiểu Tiểu cảm giác răng mình đều đau đớn, này phá sản bao nhiêu a! Thế nhưng lấy ngọc Hòa Điền làm đá cuội! Ngân Tiểu Tiểu không hiểu sao lại bi phẫn ! Ngay lúc Ngân Tiểu Tiểu muốn đi xuống dùng cái đuôi cuốn hai viên “Đá cuội” lên, Ngân Tiểu Tiểu lại nghe thấy tiếng cười khẽ vừa mới nghe được ở bên ngoài cửa đá.

[Ngọc Hòa Điền: Một loại Amphibol, chủng loại bao gồm ngọc mỡ dê, bạch ngọc Tân Cương, ngọc Côn Luân, được coi là nguyên liệu điêu khắc thượng đẳng.]

Ngân Tiểu Tiểu cứng lại rồi, tiếng cười khẽ lần này càng rõ hơn lần trước, thậm chí Ngân Tiểu Tiểu cảm giác chỉ cần mình quay đầu lại là có thể thấy thứ phát ra tiếng cười khẽ đó là cái gì! Nhưng Ngân Tiểu Tiểu không dám! Nếu ở bên ngoài cũng không có gì kỳ lạ, thế nhưng đang ở trong cổ mộ a! Là một tòa cổ mộ ngàn năm! Làm sao có thể có cái gì còn sống ở trong này! Chẳng lẽ là xác ướp ngàn năm! Ngân Tiểu Tiểu dùng sức dùng khóe mắt quan sát cái giường vô cùng hoa lệ kia, may quá may quá, Ngân Tiểu Tiểu vẫn thấy trên giường có một bóng người như trước, hơn nữa tiếng cười khẽ vừa nãy cũng không phải từ chỗ giường truyền đến, xem ra không phải xác ướp ngàn năm, hơn nữa… xác ướp ngàn năm biết cười sao?

Ngay lúc Ngân Tiểu Tiểu cho là mình vừa mới nghe lầm, không gian trầm tĩnh lại có thanh âm vang lên, hơn nữa không tiếp tục chỉ là tiếng cười đơn thuần.

“Ngươi muốn Ngọc Thạch dưới đáy hồ sao?”

Thanh âm rất nhẹ rất dễ nghe, Ngân Tiểu Tiểu tỏ vẻ nếu bình thường mình được thanh âm này nhất định sẽ thực thích, hơn nữa thực hi vọng được làm bạn với đối phương, nhưng bây giờ đang ở cổ mộ a! Vẫn là ở chủ mộ thất! Dùng cái đuôi nghĩ cũng biết thứ đang nói chuyện bây giờ không phải là sinh vật đơn thuần được không! Cho nên Ngân Tiểu Tiểu đáng thương, trong mắt đã xuất hiện nước mắt, đã biết mình trêu chọc ai, trọng sinh làm rắn coi như xong, vì sao bây giờ mình còn bị nhốt ở trong tòa cổ mộ bị một thứ không biết là cái gì bắt nạt a uy!

“Sao ngươi không nói lời nào?”

Lần này thanh âm cách Ngân Tiểu Tiểu càng gần một ít, nước mắt Ngân Tiểu Tiểu trong mắt rơi xuống, đừng dọa xà như vậy được không! Lúc trong tầm mắt Ngân Tiểu Tiểu xuất hiện một luồng tóc màu đen thì Ngân Tiểu Tiểu sợ hãi đạt đến đỉnh, hét to một tiếng liền “vụt” chạy trốn ra ngoài, đương nhiên là không có đường để trốn, đành phải rúc vào góc sáng sủa, sau đó… Gào khóc, vừa khóc miệng còn hô: “… Hắc Thán… Cứu ta a… Nơi này có quái vật a… Hắc Thán… Oa oa oa…”

Thứ gì đó bị Ngân Tiểu Tiểu vứt bỏ ở bên hồ nhân tạo—— tạm thời xưng là thứ gì đó đi ——nghiêng đầu, không biết nghĩ tới điều gì sau đó cười nói: “Hắc Thán là con rắn màu đen ở bên ngoài sao? Nó vào không được.”

Ngân Tiểu Tiểu: “…” Sau đó khóc càng lớn tiếng .

Thứ gì đó rất rõ ràng có chút bất đắc dĩ , ngữ khí cũng rất buồn rầu: “Ngươi khóc cái gì? Ta sẽ không thương tổn ngươi, vừa rồi ở dưới mộ thất ta còn cứu ngươi.”

Tiếng khóc của Ngân Tiểu Tiểu nhỏ một chút, biến thành thút tha thút thít đáp lại thứ gì đó, đã cứu ta? Dưới mộ thất? Chẳng lẽ cái lổ nhỏ kia là vật này làm ra?

“Ngươi nói lổ nhỏ sao?”

“Ừ, đúng vậy, cho nên ngươi đừng khóc, ta thật sự không thương tổn ngươi.”

Sau đó Ngân Tiểu Tiểu ngừng khóc, thậm chí là thần kỳ phẫn nộ, xúc động xoay người qua, chất vấn: “Nhưng ngươi dẫn ta vào trong mộ đúng không? Ngươi còn không được sự đồng ý của ta đã đem … Í? Ngươi nhìn rất quen mắt.”

Ngân Tiểu Tiểu không sợ hãi vật này, không, phải nói không sợ hãi người này, dù sao sẽ không có ai sợ hãi một người mang vẻ mặt tươi cười rất dễ nhìn! Trước kia Ngân Tiểu Tiểu cũng là người, đương nhiên sẽ không sợ người!

Mặt người kia vẫn mang ý cười, không nói gì, Ngân Tiểu Tiểu nghĩ nửa ngày, rốt cục nhớ được vì sao người trước mắt nhìn quen mắt : “Ngươi là thiếu niên thanh tú trong bích hoạ!” Sau khi xác nhận điểm này Ngân Tiểu Tiểu lại rụt rụt vào góc sáng sủa, nếu người này là thiếu niên thanh tú trong bích hoạ vậy nhất định không phải người chân chính! Ngân Tiểu Tiểu theo bản năng nhìn xuống chân người nọ, đáng tiếc vạt áo quá dài quá dầy, nhìn không tới chân người nọ.

“À, ngươi nói cái kia sao, đúng là ta.” Người nọ nghe xong Ngân Tiểu Tiểu nói liền tỉnh ngộ, “Lúc nhàm chán quá ta cũng đi xem, ừm, khắc cũng tạm giống.”

Ngân Tiểu Tiểu: “…”

Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy người nọ trước mắt là người cũng tốt, là quỷ cũng thế, xem bộ dáng sẽ không thương hại mình, huống chi Ngân Tiểu Tiểu còn rất có hảo cảm với thiếu niên thanh tú trong bích hoạ.

“Ngươi rất kỳ quái.” Thiếu niên thanh tú đột nhiên nói, “Linh hồn rõ ràng là người, thân thể lại là một con rắn.”

Ngân Tiểu Tiểu thực kinh ngạc, thiếu niên thanh tú có thể thấy mình vốn là người? Nhưng mà, suy nghĩ của Ngân Tiểu Tiểu lại phát tán một chút, linh hồn của mình là một người, chẳng lẽ lúc mình bò sát linh hồn cũng bò trên mặt đất sao? Ngân Tiểu Tiểu chảy đầy hắc tuyến, hơn nữa tỏ vẻ không thể nhận hiện tượng này.

Thiếu niên thanh tú hình như xem thấu ý tưởng của Ngân Tiểu Tiểu, ý cười trên mặt càng đậm, nhưng rõ ràng không muốn giải thích nghi hoặc của Ngân Tiểu Tiểu, lại nói: “Qua nhiều năm như vậy ta chỉ nhìn thấy mình ngươi là người xuất hiện ở ngoài mộ, ừm, ta là linh mẫn hồn, mới dẫn ngươi đến.”

Ngân Tiểu Tiểu phục hồi lại tinh thần: “Độc xà có phải không thấy cửa đá kia hay không?”

“À, có lẽ là vậy, qua nhiều năm như thế có rất nhiều xà đã tới đây, nhưng đến trước cửa đá lại không có chút phản ứng, xem ra là nhìn không thấy cửa đá.”

Thiếu niên thanh tú nói tới đây đáy mắt lộ ra một tia khát vọng, Ngân Tiểu Tiểu cũng nhìn thấy: “Ngươi không thể đi ra sao?”

Thiếu niên thanh tú lắc lắc đầu: “Ta không thể rời khỏi mộ.”

“Vậy chẳng phải ngươi đã ở trong mộ ngây người một thời gian rất lâu?” Ngân Tiểu Tiểu trợn mắt há hốc mồm, ngôi mộ này ít nhất cũng một hai ngàn năm, chỗ này dù có lớn cũng không nhịn được ở một hai ngàn năm nha! Nghĩ đến đây, Ngân Tiểu Tiểu lại vô cùng đáng thương và đồng tình thiếu niên thanh tú, hơn nữa tính khí thiếu niên thanh tú cũng quá trầm ổn đi, nín một hai ngàn năm vẫn không thay đổi thành oán linh…

“Ừ, đã rất lâu rồi, nhưng ta cũng không nhớ rõ lắm, bây giờ đối với ta mà nói thời gian nhiều ít cũng không còn quan hệ.” Thiếu niên thanh tú chuyển đề tài, “Ta bây giờ còn không biết ngươi tên gì đâu.”

Ngân Tiểu Tiểu do dự một chút rốt cuộc là nói cho hắn biết mình kêu Ngân Tiểu Tiểu hay là Lục Hạo ( mọi người còn nhớ rõ Ngân Tiểu Tiểu lúc còn là người thì tên là Lục Hạo chứ… ), cuối cùng nói : “Ta là Ngân Tiểu Tiểu.”

“Ngân Tiểu Tiểu? ừ, tên rất êm tai.” Thiếu niên thanh tú lại nói, “Ta là Cơ Khang.”

“Cơ Khang? Ngươi họ Cơ?” Nói họ Cơ này, cho dù không biết vương thời Chu họ Cơ nhưng xem qua bảng Phong thần rồi chỉ sợ không ai không biết, không nói đến tên cụ thể nhưng Ngân Tiểu Tiểu vẫn biết tên mấy vị Chu vương, đáng tiếc không biết Cơ Khang, nhưng Cơ Khang rõ ràng đã từng làm Chu vương, có lẽ thụy hào của Cơ Khang mình sẽ có chút ấn tượng, nghĩ đến đây Ngân Tiểu Tiểu liền hỏi ra khỏi miệng.

“Thụy hào?” Cơ Khang nhíu mày nghĩ nghĩ, “Thụy hào của ta là Chu Trang Vương.”

Ngân Tiểu Tiểu sửng sốt, Chu Trang Vương Ngân Tiểu Tiểu biết, là một trong ba vị vương nổi tiếng thời Đông Chu, danh Cơ Đà, trị vì mười lăm năm, hơn nữa trong lúc Cơ Đà đang trị vì huynh đệ của ông là hoàng tử Khắc từng muốn cướp vương vị nhưng không thành công, sử xưng “Loạn hoàng tử Khắc “, nhưng Chu Trang Vương đó khác Chu Trang Vương này rất lớn. Thứ nhất, Chu Trang Vương danh Cơ Đà mà không phải Cơ Khang. Thứ hai, nếu như nói thiếu niên âm hiểm là huynh đệ của Cơ Khang thì sau khi Cơ Khang chết thiếu niên âm hiểm lên ngôi, cái gọi là “Loạn hoàng tử Khắc ” có khả năng rất lớn là không xảy ra, hơn nữa Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy Cơ Khang chết không có quan hệ với thiếu niên âm hiểm.

Vì thế Ngân Tiểu Tiểu lại nói: “Vậy phụ thân ngươi là ai?”

“Là Chu Thành Vương.”

Ngân Tiểu Tiểu càng không hiểu, Chu Thành Vương Ngân Tiểu Tiểu biết rõ, Chu Thành Vương danh Cơ Tụng, con của Chu Vũ Vương Cơ Phát, là vị vương thứ hai thời Tây Chu, Chu Công Đán rất nổi danh trong lịch sử phụ tá một vị ấu chúa, mà vị ấu chúa đó chính là Chu Thành Vương Cơ Tụng! Nhưng Ngân Tiểu Tiểu nhớ rất rõ, sau khi Chu Thành Vương chết, con trai Chu Thành Vương là Chu Khang Vương Cơ Chiêu kế vị, trong sử ký có nói: “Thời đại Thành Khang, thiên hạ an bình, khổ hình hơn bốn mươi năm không dùng.”

Ngân Tiểu Tiểu nhịn không được lại hỏi: “Vậy thiếu niên thứ hai trong bích hoạ là ai?”

Lần này Cơ Khang do dự thời gian rất lâu, mới nói: “Đó là đệ đệ ta, Cơ Chiêu.”

Ngân Tiểu Tiểu bị oanh bùm bùm, nhưng cuối cùng cũng hiểu rõ thân phận Cơ Khang, tư liệu lịch sử ghi lại sau Chu Thành Vương Cơ Tụng là Chu Khang Vương Cơ Chiêu, nhưng trên thực tế, giữa Thành vương và Khang vương còn có một người —— Chu Trang Vương Cơ Khang.

Cái gì? Ngươi nói tại sao tư liệu lịch sử không có? Ngươi hỏi ta ta làm sao biết được! Hơn nữa, chỗ này có thể là thế giới song song thế giới cũ của mình thì sao, có thể thế giới này có Chu Trang Vương Cơ Khang! Nhưng còn có một điều khả nghi là, Chu Trang Vương Cơ Khang tên có chữ Khang, theo lý thuyết thụy hào Chu Khang Vương Cơ Chiêu hẳn phải kiêng dè chữ này, nhưng thụy hào Cơ Chiêu lại cố tình thêm một chữ “Khang”, điều này rất kỳ quái, nhưng thụy hào Cơ Chiêu thế giới này nói không chừng không phải là Chu Khang Vương.

——-

Đầm: Chu Trang Vương nổi danh Tiểu Tiểu nhắc đến đầu tiên là hậu duệ đời sau của Chu Khang Vương Cơ Chiêu.