Có Ma Vật Cạnh Trái Đất

Chương 79




Editor: Yuri Ilukh

"Mika, bay về hướng này" Viêm Khải chỉ vào phía trước nói với Mika.

"Quạc" Mika đập đập cánh điều chỉnh phương hướng.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Sau khi bay ra khỏi Tinh thành một khoảng xa thì Mãn Tình tò mò hỏi.

"Đi tìm ma vật cấp vàng" Viêm Khải cũng không quay đầu lại nói.

"Hả?!" Mãn Tình bị đáp án khiêm tốn này của Viêm Khải làm cho suýt ngã ngửa, điều chỉnh một lúc lâu mới nói, "Tuy rằng em biết chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt với ma vật cấp vàng, nhưng tốt xấu gì anh cũng phải cho em thời gian chuẩn bị chứ"

"Không phải em đã chuẩn bị nửa năm rồi sao" Viêm Khải liếc Mãn Tình một cái rồi nói.

Nửa năm? Là từ khi cô biết trong cơ thể cô có ma hạch sao? Mãn Tình cạn lời, "Nhưng anh cũng không thể tới đó chiến đấu mà không có chút chuẩn bị nào như vậy chứ"

"Ai nói muốn chiến đấu, chỉ là đến đó thăm dò một chút thôi" Viêm Khải bật cười, cô gái này cho rằng anh muốn dùng năng lực của bản thân đối phó với ma vật cấp vàng là do cô đánh giá anh quá cao hay là cảm thấy anh quá ngốc vậy.

"Vậy thì tốt rồi" Mãn Tình lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng rồi, trận bàn còn ở chỗ em không?" Viêm Khải hỏi.

"Còn, nhưng em để trong phòng luyện thuốc của tiệm thuốc Quý tộc rồi, anh định lấy đưa cho bố anh sao?" Mãn Tình đã chôn lại trận bàn ở chậu hoa Tinh nguyệt phong lan, để cạnh đống thuốc trong phòng.

"Không đưa" Viêm Khải lắc đầu.

Không đưa? Mãn Tình nghi hoặc hỏi, "Không phải anh nói nếu ma vật cấp vàng thức tỉnh thì anh sẽ lập tức đưa trận bàn cho bố anh sao? Sao bây giờ lại không đưa nữa?"

"Dùng trận bàn phong ấn ma vật cấp vàng chỉ là cách cuối cùng thôi, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì anh sẽ không đưa trận bàn cho bố đâu" Viêm Khải xoay người, đối mặt với Mãn Tình, tốc độ bay của Mika rất nhanh nên Viêm Khải vẫn luôn dùng cơ thể mình chắn gió cho Mãn Tình, mặc dù anh biết với thực lực bây giờ của Mãn Tình thì gió này sẽ không làm cô bị cảm được.

"Kết giới phong ấn rất lớn hả?" Mãn Tình suy đoán.

"Ừm" Viêm Khải cười khổ nói, "Em có phát hiện là ma vật cấp vàng thức tỉnh đã nửa tháng rồi mà một tiếng gió cũng không truyền ra Linh Ma Giới không".

"Chuyện này em cũng thấy kỳ lạ" Mãn Tình cũng đã nhận ra.

"Đó là vì họ đang tính toán, chuẩn bị để phong ấn ma vật cấp vàng thêm một lần nữa" Viêm Khải nói, "Mà để phong ấn được ngoại trừ cần trận bàn còn cần hồn hạch của 8 hồn sư mãn cấp để khởi động năng lượng của phong ấn".

"Hồn hạch của 8 hồn sư mãn cấp sao?" Mãn Tình bắt đầu đếm số hồn sư mãn cấp ở Linh Ma Giới theo bản năng, "Để em tính xem, 4 chủ thành của 4 thành phố lớn, 3 trưởng lão của hồn điện, điện chủ hồn điện và 2 chúng ta tổng cộng mới có 10 người. Lại phải trừ bớt một người làm vật dẫn vậy 10 người chỉ còn một người. Đây là gϊếŧ người tập thể đó"

Không có gì lạ khi Mãn Tình làm ầm lên, vì nếu chiến binh cao cấp của Linh Ma Giới chết hết thì sau này ma vật công thành có ma vật cấp S tới thì còn ai ngăn cản được nữa?

"Sẽ không chết hết, ít nhất em sẽ không sao" Viêm Khải nói.

Mãn Tình khó hiểu nhìn về phía Viêm Khải.

"Em là dược sư của tiệm thuốc Quý tộc, là Tịnh Hồn sư duy nhất nghiên cứu, chế tạo thành công thuốc chữa khỏi cho Dị Hồn Sư, sau khi các hồn sư mãn cấp hy sinh để phong ấn ma vật thì em chính là tương lai, hy vọng của Linh Ma Giới, vậy nên người xảy ra chuyện là ai cũng được nhưng không thể là em. Hơn nữa anh là Chiến Hồn sư khế ước của em nên chắc cũng may mắn bị loại ra ngoài" Viêm Khải giải thích.

"Nếu vậy... thì sẽ không đủ người" Nếu trừ cô và Viêm Khải ra.

"Đủ, bố anh, mẹ anh và chú ba đều là hồn sư mãn cấp"

'Vậy chẳng phải là..." Mãn Tình lập tức hiểu được, hồn điện quyết định phong ấn ma vật cấp vàng cũng tương đương với hy sinh người nhà Viêm Khải.

Viêm Khải gật đầu cười khổ nói: "Anh vốn cho rằng mình không còn sống đến lúc này"

Không sống đến lúc này thì không cần phải đối mặt với chuyện này. Mãn Tình hiểu rõ tâm trạng của Viêm Khải, trận địa phong ấn lớn vậy cô cũng không nghĩ tới.

"Đều tại em đó, nếu lúc trước anh không cứu em thì bây giờ anh cũng không cần đau đầu rồi" VIêm Khải chợt 'trách cứ' Mãn Tình.

"Đúng đúng, là do em nhiều chuyện em nên để anh chết đi cho rồi" Mãn Tình phối hợp 'nhận sai', cô biết Viêm Khải đang muốn làm giảm không khí áp lực.

"Vậy nên em phải chịu trách nhiệm" Viêm Khải đúng tình hợp lý nói.

"Được, em chịu trách nhiệm, anh nói sao thì em làm vậy" Mãn Tình sảng khoái đồng ý, Mãn Tình đã chuẩn bị tâm lý đối diện trực tiếp với ma vật cấp vàng,

"Vậy em phải chịu trách nhiệm đến cùng đó"

"Yên tâm" Dưới tình huống này cô không chịu trách nhiệm đến cùng cũng không được. Nếu thật sự để người nhà Viêm Khải phải hy sinh thì tuy về nguyên tắc chuyện này không liên quan đến cô nhưng cả đời cô sẽ bất an trong lòng.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi nên chẳng mấy chốc đã tiếp cận nơi ở của ma vật cấp vàng. Cụ thể chỗ này là rừng rậm nào thì Mãn Tình cũng không rõ ràng, trên mặt đất có một cái kết giới màu đen thật lớn, chứng minh thân phận của ma thú sống nơi đây.

Hai người bay từ trên trời xuống, Mika lại biến thành vịt vàng nhỏ ngồi xổm trên vai Mãn Tình. Đi đến gần thì Mãn Tình mới phát hiện, thì ra kết giới không phải màu đen mà chỉ là một kết giới trong suốt được tạo ra từ hồn lực, ngăn chặn ma khí bên trong nên cô mới sinh ra ảo giác thấy kết giới có màu đen.

"Tại sao anh biết ma vật cấp vàng ở đây" Mãn Tình kỳ quái hỏi.

"Nhà Bạch Phương để lại dấu vết trên thân thể ma vật cấp vàng nên cứ lần theo dấu vết đó thì nhà Bạch Phương có thể tìm được nơi sinh sống của ma vật cấp vàng" Viêm Khải giải thích, "Ma vật cấp vàng ngủ say ở đây là vì cần có thời gian dung hợp ma hạch, một khi ma hạch dung hợp hoàn toàn thì đối phó với nó rất phức tạp"

"Khi nào nó sẽ tỉnh lại"

"Anh không biết. Bây giờ không còn ai đã từng gặp ma vật cấp vàng thời kỳ hưng thịnh" Viêm Khải lắc đầu nói.

"Chúng ta đi vào thôi" Không biết khi nào sẽ tỉnh lại nên nhanh một chút cũng tốt.

Viêm Khải cũng định vậy, bọn họ để Mika lại bên ngoài kết giới rồi đi vào.

___

Sau khi Viêm Khải và Mãn Tình rời đi một lúc thì trước cửa tiệm thuốc Quý tộc chi nhánh Tinh thành có 2 mẹ con khí chất phi phàm xuất hiện, trên người hai người đều tản ra sức mạnh chữa lành tinh khiết, vừa nhìn liền biết đây là hai Tịnh Hồn sư cao cấp.

"Xin hỏi hai người tìm ai hay là muốn mua thuốc?" Trần Nhất Bằng ra đón tiếp.

"Anh trai và chị dâu em có ở đây không?" Bạch Phương Ngọc Kỳ đi lên trước hỏi. Người đến đúng là mẹ và em gái của Viêm Khải. Sau khi Viêm Khải rời đi không lâu, Bạch Phương Trọng xác nhận được Mãn Tình và vật dẫn ma hạch thì cũng đã nghĩ tới khả năng trận bàn cũng ở trên người Mãn Tình, hơn nữa Viêm Khải có thể đã sớm lấy được. Biết được chuyện này nên Bạch Phương Trọng lập tức tìm em trai Bạch Phương Kinh đi lấy trận bàn về. Mà tin tức này vừa khéo bị Bạch Phương Ngọc Kỳ nghe thấy, vì vậy Bạch Phương Ngọc Kỳ dẫn mẹ đi gặp chị dâu của mình, thừa cơ ôm lấy nhiệm vụ này, hai người mất nửa ngày mới bay được từ nhà Bạch Phương đến Tinh Thành.

"Anh trai? Chị dâu?" Trần Nhất Bằng khó hiểu hỏi.

"Anh trai em chính là Viêm Khải, chị dâu là Mãn Tình" Bạch Phương Ngọc Kỳ bổ sung.

"Hả? Em là em gái của ông chủ vậy người này là mẹ của ông chủ à?" Trần Nhất Bằng kinh ngạc, choáng váng hồi lâu mới phản ứng được, sau đó vội vàng mời hai người vào. Tiếp đãi tốt một lúc mới nói: "Thật không khéo, ông chủ và chị Mãn Tình đều không có ở đây"

"Bọn họ đi đâu vậy?" Bà Bạch Phương hỏi.

"Cháu cũng không rõ" Trần Nhất Bằng lắc đầu.

"Vậy bọn họ khi nào về?" Bạch Phương Ngọc Kỳ hỏi.

"Chuyện này thì anh cũng không biết" Trần Nhất Bằng vẫn lắc đầu.

"Mẹ ơi, chúng ta chờ ở đây một chút đi, chắc là tối họ sẽ về thôi" Bạch Phương Ngọc Kỳ nói với mẹ mình.

"Được, chúng ta ở đây chờ một lúc vậy" Bà Bạch Phương cười cười.

Trần Nhất Bằng nghe nói bọn họ phải chờ đến tối thì lập tức do dự không biết tiếp đãi hai vị khách quý này thế nào, nghĩ đến thân phận của hai người đều là Tịnh Hồn sư nên Trần Nhất Bằng đề nghị, "Hai người có muốn tham quan phòng luyện thuốc một chút không?"

"Có được không?" Bà Bạch Phương có chút kinh hỉ hỏi, bà rất tò mò với Quý tộc dược tề, nhưng bà sẽ không chủ động yêu cầu tham quan phòng luyện thuốc của người khác.

"Đương nhiên" Phương thuốc cũng đã đưa cho hồn điện, bản thân phòng luyện thuốc cũng không chứa bí mật gì, huống chi người này còn là mẹ chồng tương lai của chị Mãn Tình, chắc là chị ấy cũng sẽ không để ý.

Sau đó Trần Nhất Bằng liền dẫn người đi phòng luyện thuốc, ánh mắt Bạch Phương Ngọc Kỳ sáng lên khi thấy Tinh nguyệt phong lan trên cửa sổ, vui vẻ nói, "Mẹ ơi, đây là Tinh nguyệt phong lan con đưa cho chị dâu nè"

Hai người vừa nói vừa thuận thế đi đến gần cửa sổ, lúc tới đó bà Bạch Phương bỗng cảm nhận được một sức mạnh kết giới quen thuộc.

"Mẹ ơi, hoa nở rất đẹp, nhất định là chị dâu rất yêu quý nó" Bạch Phương Ngọc Kỳ ôm chậu hoa lên giơ giơ trước mặt mẹ mình.

Bà Bạch Phương chăm chú nhìn rễ cây Tinh Nguyệt phong lan, sau đó nhẹ nhàng gỡ gỡ đất chỗ rễ cây làm lộ ra một trận bàn màu đen.

Quả nhiên ở chỗ này.

___

Ở nơi khác, Viêm Khải tiến vào kết giới, một tay cầm di động chiếu sáng, một tay nắm chặt tay Mãn Tình để hai người không đi lạc trong ma khí.

Sau khi tiến vào trong kết giới Mãn Tình đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái, Mãn Tình cũng là lần đầu tiên có cảm giác này. Cô là Tịnh Hồn sư, bình thường ma khí không thể tạo ra chút ảnh hưởng nào với cô, vậy mà bây giờ cô lại có cảm giác vô cùng áp lực, lúc này cô chỉ muốn ngưng tụ hồn lực bảo vệ cơ thể. Nhưng nhìn thấy Viêm Khải không có động tác gì nên sợ ngưng tụ hồn lực sẽ làm ma vật cấp vàng bừng tỉnh, do đó cô chỉ có thể nhịn xúc động của mình xuống.

"Anh định thăm dò cái gì?" Sau khi tiến vào hai người chỉ không ngừng đi xem xét trước sau, Mãn Tình hoàn toàn không biết Viêm Khải muốn làm gì.

"Anh cũng không biết" Viêm Khải lắc đầu nói, "Nhưng mà nếu không tới thì cái gì cũng không phát hiện được".

Giống như Mãn Tình nghiên cứu thuốc chữa khỏi cho Dị Hồn sư, không biết phải luyện chế thuốc như thế nào nhưng nếu không nghiên cứu thì mãi mãi sẽ không biết được.

Hai người đi được một lúc thì áp lực xung quanh càng lúc càng lớn, không cần Viêm Khải nói thì Mãn Tình cũng biết vị trí hiện tại của hai người đã vô cùng gần bản thể của ma vật cấp vàng. Ý thức được điểm này nên âm thanh nói chuyện của Mãn Tình cũng nhỏ hơn rất nhiều,

"Em có một vấn đề muốn hỏi"

"Vấn đề gì?" Viêm Khải hỏi.

"Nếu chúng ta phải hy sinh tận 8 hồn sư mãn cấp để phong ấn ma vật thì sao lại không trực tiếp chiến đấu với nó? Có thể phong ấn chứng tỏ hồn lực của 8 hồn sư mãn cấp có thể áp chế ma vật cấp vàng" Mãn Tình hỏi.

"Em không cảm giác được gì sao?" Viêm Khải kỳ quái hỏi.

"Dưới ma khí của ma vật cấp vàng thì hồn sư không thể ngưng tụ hồn lực được" Viêm Khải nói.

"Có... phải không?" Mãn Tình nghi hoặc chớp mắt.

"Hồn lực của tám hồn sư mãn cấp bùng nổ thì có thể áp chế được ma vật cấp vàng nhưng cũng chỉ trong thời gian ngắn, nếu hồn lực không được bổ sung thì sẽ thua trận" Viêm Khải giải thích.

"Chẳng lẽ không có hồn sư nào có thể ngưng tụ được sao?" Mãn Tình chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Trước mắt là chưa có"

"Cách nào cũng không có?" Âm thanh của Mãn Tình có chút kỳ quái, nhưng Viêm Khải cũng không nhận ra.

"Cũng không phải. Nhà Bạch Phương nghiên cứu 600 năm qua, cuối cùng cũng thấy một quyển sách cổ nhắc tới. Trong truyền thuyết, cảm giác của hồn sư có thể cảm nhận được tới sức mạnh của sao trời, hồn lực ngưng tụ từ sức mạnh của sao trời có thể xuyên qua lá chắn ma khí của ma vật cấp vàng. Nhưng cả ngàn năm qua Linh Ma Giới chưa từng xuất hiện hồn sư như vậy. Lúc trước bố anh cũng hy vọng bồi dưỡng anh thành người như vậy, nên từ nhỏ ông đã dạy anh cách phân chia chủng loại của sức mạnh tự nhiên nhưng anh vẫn không cảm nhận được sức mạnh của sao trời, chắc là do khoảng cách của sao trời đến chúng ta thật sự quá xa". Viêm Khải ngẩng đầu nhưng trên đầu không có một tia sáng nào, cho dù là ánh sáng cũng không thể xuyên qua được nơi hắc ám này.

Còn lời Viêm Khải chưa nói ra nữa là chẳng những anh không học được cảm nhận sức mạnh sao trời mà còn vì trau dồi giác quan của mình mà vẫn luôn không lập khế ước với Tịnh Hồn sư nào, vậy nên thời điểm anh tiến lên hồn sư mãn cấp, hồn lực mới có thể bị xao động, ma hoá hồn hạch, biến thành Dị Hồn sư, chứ không sao anh có thể bị dị hoá được. Cũng vì nguyên nhân này nên mẹ anh mới canh cánh trong lòng chuyện bố anh trục xuất anh ra khỏi gia tộc.

"Em... vậy thì có thể tính là hồn sư trong truyền thuyết không?" Mãn Tình run rẩy đưa tay đến trước mặt Viêm Khải, sau đó buông lỏng nắm tay ra, một ánh sáng nhàn nhạt hết sức bắt mắt bừng lên trong đêm tối.

"Đây là... gì?" Hồn lực dao động truyền đến ánh sáng trước mặt nhưng Viêm Khải vẫn không thể tin nổi vào mắt mình.

"Anh vừa bảo hồn sư không thể ngưng tụ được hồn lực dưới ma khí của ma vật cấp vàng nên em thử một chút theo bản năng, sau đó..." Mãn Tình vô tội nói, "Sau đó cứ như vậy"

Thử một chút, sau đó cứ như vậy? Em có biết ý nghĩa của chuyện này lớn thế nào không hả??? Viêm Khải hận không thể ôm lấy vai Mãn Tình dùng sức lay động, để cô bỏ xuống cái vẻ mặt vô tội kia. Mà Viêm khải cũng không làm vậy, anh đưa một tay khác lên, dùng sức nắm lấy đôi tay Mãn Tình, đến mức Mãn Tình cảm thấy hơi đau mới nói: "Mãn Tình, chúng ta cược một phen đi".

"Cược... cược cái gì?" Mãn Tình có chút lắp bắp.

"Liều mạng cùng ma vật cấp vàng"

___

Cùng lúc đó, bên ngoài kết giới, Mika ngồi xổm trên một cục đá gần kết giới nhất nhìn chăm chú vào một con vật kỳ quái bỗng nhiên xuất hiện.

Đây là một con mèo, cả người trắng tinh không hề có một cộng lông khác màu nào, Mika đã được đi du lịch Trái Đất, theo chủ nhân xem phim ảnh nên nó nhận ra được đây là mèo. Nhưng con mèo này nhìn rất nguy hiểm, nó chỉ đứng cách Mika có mấy mét thôi thì Mika đã không tự chủ biến thành hình dạng chuẩn bị công kích. Mika cảm nhận được sự nguy hiểm, rõ ràng trên người con mèo này không có một tia ma khí nào nhưng Mika lại cảm nhận được một sự nguy hiểm vô cùng lớn.

Mà con mèo kia thì chỉ đứng tại nơi cách Mika mấy mét do dự không biết có nên nuốt con vịt đáng ghét này không. Không sai, chính là vịt, dù bây giờ có đẹp lên thì nó cũng nhận ra được đây là con vịt ngốc suốt ngày đi theo cô gái ngốc Mãn Tình kia, một con vịt ngốc suốt ngày chỉ biết ăn. Mới mấy ngày không thấy mà hồn lực đã tăng trưởng khủng khiếp, ăn vào miễn cưỡng cũng gọi là ngon miệng.

Con mèo trắng chợt đi tới trước một bước.

"Quạc" Mika dựng thẳng cơ thể, đôi cánh giương lên trong nháy mắt.

Từ từ, con vịt ngốc ở đây thì nói cách khác là cô gái ngốc Mãn Tình kia cũng ở đây? Mèo trắng vô cùng có tính người dùng chân trước sờ sờ cằm của mình, suy nghĩ các hành động tiếp theo của mình. Sau đó mèo trắng chợt nhảy lên, quét móng vuốt về phía Mika, Mika sợ hãi bay lên nhưng cũng không né được móng vuốt của mèo trắng, bị tát một phát văng ra ngoài, bay thẳng vào trong kết giới.

"Mika?!" Khi Mika tiến vào kết giới thì Mãn Tình đã nhận ra ngay lập tức, theo sự nhắc nhở của Mãn Tình, Viêm Khải lập tức kéo người Mãn Tình về sau lưng, che chắn cẩn thận, sau đó duỗi tay đón được Mika bị một tát bay vào.

"Mika, em sao vậy?" Mãn Tình vội vàng ôm Mika vào trong ngực kiểm tra.

"Quạc, quạc..." Mika bị đánh trở về hình dạng vịt nhỏ quạc quạc kêu, tuy hai người không hiểu Mika đang nói gì nhưng âm thanh sợ hãi vô cùng của nó thì hai người đều cảm nhận được.

"Sức mạnh của Mika hiện tại có thể so sánh với Chiến Hồn sư cấp 11, hẳn là không ai có thể dễ dàng làm nó bị thương" Viêm Khải nghiêm túc nói. Không thấy Mika có vết thương ngoài da, chắc là bị một chiêu phong bế hồn lực đẩy vào, hơn nữa Mika là hồn thú, hồn sư sẽ không làm tổn thương hồn thú, vậy chỉ có thể là ma vật, nhưng ma vật ở đây, chỉ có...

Sắc mặt Viêm Khải đột biến, trách không được anh đã tới gần sát bản thể mà vẫn không phát hiện ra hơi thở của ma vật cấp vàng, anh còn tưởng rằng ma vật chưa thức tỉnh, xem ra là ma vật cấp vàng căn bản không ở trong kết giới, nó đã sớm thức tỉnh rồi.

"Chúng ta ra ngoài thôi" Viêm Khải lôi kéo Mãn Tình, quyết đoán đi ra ngoài kết giới.