Chương 65: Mộc Gia Bất Mãn.
Ở phía tây nam Thạch Thành là đoạn cuối của Dãy Dốc Dài, xung quanh vốn được bao phủ một mảng cây cối rậm rạp, không hề có lấy một con yêu thú nào. Bởi vì đây vốn là địa bàn của Nhân Tộc, lâu lâu mới có một vài động vật tầm thường qua lại, tỉ như thỏ, sóc, ếch, rắn các loại… Hết khu rừng rậm liền xuất hiện trong tầm mắt phía xa một vách núi cao hơn năm trăm mét, với vóc nghiêng sáu mươi lăm độ, ngăn cách hai khu vực thành trì khác nhau.
Mà Thạch Thành nằm tại phía bên phải, Hoang Thành chính là ở bên trái!
Ngay khu vực vách núi gần đó, xuất hiện một tốp người ăn mặc y phục tương đồng nhau, đa số đều là màu xám tro, trên vai in một chữ Mộc viết bằng tiếng Việt rõ nét.
Cũng có một số người mặc y phục khác màu lui lui tới tới, càng không có một chút nào đánh dấu tên tuổi, tính sơ qua khoảng chừng mười mấy người, tu vi đều tại Thải Độc trở xuống.
Những người này đều là tộc nhân của các gia tộc khác phụ thuộc do Vương gia phái tới trợ trận, tính hết cả đám đệ tử Mộc gia, hết thảy hơn hai trăm người!
Chỉ thấy Mộc gia đệ tử mỗi người trên vai vác một bao nải, bận rộn đi sâu vào bên trong trận doanh, mà vách núi bên cạnh chẳng biết từ lúc nào đã bị khoét một lỗ lớn hình thành một cái hang động, nhìn sơ qua cũng cảm giác được lối đi vào sâu không kém, đám đệ tử cứ thế vác bao tải nối đuôi nhau đi vào bên trong.
“Nhanh cái chân lên, nếu Vương Thừa Vũ quay trở lại, thấy các ngươi còn chậm chạp chưa di chuyển xong, sẽ trừng phạt mỗi người quỳ gối một canh giờ đấy!”
Một gã béo úc ục nịch, trên tay vẫn còn cầm một dĩa gà luộc, vừa ăn vừa lên giọng quát tháo, cánh tay còn dính đầy mỡ gà chỉ trỏ khắp nơi, trên khuôn mặt to béo hiện rõ sự khó chịu.
Bên cạnh hắn mười mấy người cũng là một bộ dương dương tự đắc, ai nấy đều ngẩng cao đầu nhìn về phía đám đệ tử Mộc gia chịu khổ, tâm lý bọn họ càng thêm sảng khoái.
Những người này cùng tên mập mạp vốn là cùng một phe, thực lực đều tại Thải Độc cảnh, có thể xem là cao thủ duy nhất trong trận doanh.
Trong lòng vốn không ưa nhìn Mộc gia lộng hành, Mộc gia muốn bợ đít Vương gia giành lấy vị trí trợ thủ đắc lực, phải xem các nhà bọn hắn có đồng ý hay không?
Ngay cả gia tộc theo Vương gia nhiều năm còn chưa có vinh dự đó, Mộc gia mới đến, lại muốn một phát thăng thiên rồi?
Tuy bề ngoài giao lưu quan hệ không tệ, nhưng khi quay lưng đi, chính là nồng nặc mùi thuốc súng!
Mộc gia đệ tử có hận mà không dám bộc phát, bọn hắn biết những người này thừa cơ chèn ép chính mình, lấy việc công h·ành h·ạ. Mỗi ngày đều phải vận chuyển một đống bao tải ném vào trong hang động, coi như ném một hai bao sẽ không có gì, nhưng ngày nào cũng có mấy trăm mấy ngàn bao cùng lúc đổ dồn về, khiến cho bọn hắn làm không kịp nghỉ ngơi, suýt nữa vì mất sức mà ngất xỉu.
Nếu không phải Mộc gia chủ có lệnh, bọn hắn cho dù c·hết đã đứng ra cùng đám người này phản kháng một hồi… Trước mệnh lệnh phía trên, bất lực chỉ có thể ôm một bụng cục tức, cắn chặt răng nghe lời mấy người sai bảo.
“Bọn hắn mấy nhà thật sự quá đáng! Coi chúng ta là dân cu ly hay sao?” Một tên Mộc gia không chịu nổi áp bức, nổi giận bất bình nói.
“Thôi đi! Dù gì Mộc gia chủ cũng đã hạ lệnh xuống, không tuân theo cũng phải tuân theo thôi, đợi Mộc gia đại kế hoàn thành, liền đem đám gia tộc này dẫm dưới chân trả thù!” Người bên cạnh chợt nhẹ giọng an ủi.
“Phải, chúng ta cứ tạm nhịn xuống dưới, sau trận này liền thoải mái!” Một người khác cũng gật đầu lên tiếng.
“Thôi! Nhanh chóng đem đồ đạc ném vào trong hang đi, nội trong hai giờ phải xong xuôi, nếu không, bọn họ lại đi cáo trạng với gia chủ chúng ta làm việc không có năng suất, trở về liền sẽ bị trách phạt!”
“Haiz! Cũng đành vậy thôi chứ sao? Mà đống bao tải này bên trong nhét cái gì vậy chứ?”
“Nghe nói là thịt yêu thú do bọn hắn săn g·iết được, đặt vào đây để luyện chế đan dược!”
“...”
Những lời thì thầm của đám đệ tử Mộc gia, hoàn toàn rơi vào trong tai của mấy người Thải Độc, bọn hắn mặc dù ánh mắt lơ đãng xung quanh, nhưng thính lực lại vô cùng tốt, có thể nghe rõ mồn một câu từ bên trong.
Đối với sự bất mãn lẫn tức giận của Mộc gia, cũng chỉ nở một nụ cười lạnh trong lòng, bọn hắn chính là muốn cùng Mộc gia gây khó dễ!
“Mọi người nhanh lên, còn mấy trăm bao chưa xong kìa, muốn ta cáo trạng Mộc gia chủ hay sao? Nửa giờ phải làm cho xong bằng không thì...”
Một gã trung niên với khuôn mặt tròn trịa, trên đầu thưa thớt tóc, khóe mắt xuất hiện một cái nốt ruồi to lớn, chỉ thấy hắn cười một cái lạnh nhạt, đối với đám người Mộc gia lên tiếng hối thúc.
Mộc gia đệ tử chợt lâm vào sững sờ, không phải còn hai giờ hay sao? Tại sao lại thành nửa giờ rồi?
Hồi thần lại, ai nấy đều là một mặt phẫn nộ, rốt cuộc cũng không có ai có thể chịu đựng nỗi bọn hắn thái độ, đồng loạt ném bao tải xuống đất, lớn tiếng chỉ trích.
“Không phải còn hai giờ hay sao? Tại sao lại thành nửa giờ rồi?”
“Đúng vậy! Các ngươi đừng có ỷ vào mình thực lực liền muốn làm gì làm!”
“Chúng ta chỉ nghe một mình Mộc gia, nghe lời đám người các ngươi chỉ là gia chủ có lệnh, nhưng cũng không thể quá đáng như vậy!”
“Các ngươi giỏi đi cáo trạng đi, chúng ta người đông sẽ không tin Mộc gia trách phạt!”
“...”
Gã trung niên sớm đã đoán được phản ứng của đám người Mộc gia, thần tình tràn ngập khinh thường, cười lạnh chậm rãi nói.
“Các ngươi có thể không làm, có thể không sợ Mộc gia trách phạt, nhưng bọn ta quản lý ở đây, lệnh của bọn ta đồng nghĩa với lệnh của Mộc gia!”
“Phi! Cái chó không biết xấu hổ mới đi sánh đồng cùng Mộc gia! Các ngươi đều là ngoại lai mà thôi, muốn tại đây dơ tay nhấc chân sai khiến?”
Bỗng một người khó chịu nhảy ra, nhổ mạnh một ngụm nước bọt xuống dưới chân gã trung niên, âm thanh không hề yếu thế, thẳng thừng nói.
Sắc mặt trung niên có nốt ruồi ngay lập tức trầm xuống, trong lòng sinh ra một cỗ sát khí mãnh liệt, ánh mắt băng lãnh dán chặt vào tên vừa rồi nhổ nước bọt về phía hắn.
Nội tâm lại có chút kinh ngạc, một con kiến nhỏ cũng dám dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn? Đúng là không biết chữ c·hết viết như thế nào!
Cánh tay hắn vừa nhấc, đã thấy một tia sáng lóe lên đôi chút rồi biến mất.
“Đại Hòa! Không được…”
Một người bên cạnh chợt cảm ứng được tâm cảnh của gã trung niên thay đổi, trong lòng nhận thấy không ổn, muốn ra tay ngăn cản đã không còn kịp.
Chỉ nghe một tiếng “Xoẹt!” thanh lãnh vang lên, đám đệ tử Mộc gia còn chưa hiểu chuyện gì, đã thấy máu văng dọc lên người.
Mà tên vừa rồi đứng ra mắng chửi đầu tiên, không còn phát ra âm thanh nào, thân thể hắn bỗng lắc lư vài cái, hai tay ôm lấy yết hầu, mở to mắt sợ hãi nhìn về đám người Đại Hòa.
Phút chốc, thân thể tên này liền nặng nề ngã xuống đất, đến khi c·hết đổi mắt mở to vẫn còn chưa hết kinh ngạc.
“Này…”
Nhận thấy đồng bọn bị g·iết, toàn bộ Mộc gia đệ tử lâm vào c·hết lặng hồi lâu, sau lưng ai nấy đều hiện lên một luồng hơi lạnh, chạy dọc theo sống lưng xông thẳng tận đại não. Khiến cho bọn hắn run rẩy một hồi, tâm thần nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi lui ngược về sau cẩn trọng nhìn Đại Hòa trong tay thanh kiếm.
Không khí lúc này cũng trở nên yên tĩnh hơn hết, không có một ai dám lên tiếng phản bác.