Chương 39: Trảm Sát Tạo Đan Cảnh!
Bành!!!
Ngay lập tức một đạo bức tường bằng đất cao hai mét dày đặc mọc lên, ngăn cản kiếm pháp của Tiểu Nguyệt. Chiêu thức chém lên bức tường nổ vang một màn bụi bay mù mịt, nhưng trên vách chỉ rạch ra một đường dài vẫn không có phá hư hoàn toàn.
Tiểu Nguyệt ngược lại không mấy kinh ngạc, tiếp tục vung kiếm chém tới, di chuyển sang một phương hướng khác t·ấn c·ông.
Vương Thừa sắc mặt một lạnh, bàn chân liền dẫm mạnh một cái, mặt đất ngay lập tức run rẩy kịch liệt, phạm vi mười mét bên trong nhô lên vô số gai nhọn ngăn cản Tiểu Nguyệt bước chân.
Rào…
Cùng với đó hắn liên tục xuất ra chưởng pháp, đánh tan vô số cánh hoa của Lưu Ngọc Trâm, không thể không nói, thực lực Vương Thừa so với Vương Vũ mạnh hơn nhiều lần.
Mà Vương Vũ bên này vẫn cật lực ra sức chống đỡ, mũi kiếm tựa như hàng trăm ngọn núi đè xuống cùng lúc, hai chân hắn bắt đầu vang lên tiếng răng rắc, da thịt dần dần nứt toác khiến máu tươi ồ ạt chảy ra ngoài, lộ ra từng mảng thịt đỏ lòm.
Chỉ thấy sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, nhìn về phía Vương Thừa gấp rút nói.
"Mau đến giúp ta phá giải cái kiếm pháp này, ta sắp không chống đỡ nổi nữa!"
Vương Thừa thấy vậy cũng nhanh chóng đánh ra hai đạo pháp quyết, triệt tiêu các chiêu thức của Lưu Ngọc Trâm cùng Tiểu Nguyệt, thân hình hắn nhanh chóng phóng tới chỗ Vương Vũ hòng muốn ra tay hỗ trợ.
"Muốn giúp? Đã không còn kịp nữa rồi!"
Lưu Ngọc Trâm thấy vậy, âm thanh trở nên băng lãnh, nguyên khí trong cơ thể cuồn cuộn lao ra, trên đỉnh mũi kiếm liền xuất hiện một ngón tay hư ảo mềm mại thon thả, chỉ thấy nó ấn nhẹ vào chuôi kiếm một chút, mũi kiếm tựa như tiếp thêm sức mạnh trực tiếp đâm mạnh xuống tấm chắn của Vương Vũ.
Răng rắc… Răng rắc!
Vương Vũ kinh hãi mở to tròng mắt, kh·iếp sợ không nói nên lời, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, khải giáp hộ thể liền bị chấn vỡ, mũi kiếm thuận thế mạnh mẽ đâm xuống.
"Không…"
Bành…
Vương Vũ hét lên một tiếng không cam lòng, kèm theo đó là một t·iếng n·ổ lớn chói tai vang lên, đại địa run rẩy một chút, xung quanh bụi bay mù mịt không thể nhìn rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Đợi khói bụi dần dần tán đi, ngay lập tức xuất hiện một hố sâu hai mét. Mà Vương Vũ t·hi t·hể, sớm đã bị cắt thành hai nửa, trước khi c·hết con ngươi hắn vẫn còn trợn trừng mở lớn.
Vương Thừa bất lực, chỉ có thể trơ mắt khi nhìn thấy một màn, nội tâm dâng lên cỗ sợ hãi chưa từng có, không khỏi run rẩy nuốt một ngụm nước bọt, càng đối với Lưu Ngọc Trâm thực lực thật sâu rung động.
"Đến phiên ngươi!" Lưu Ngọc Trâm mặt không cảm xúc, trực tiếp huy động thanh kiếm trong tay, trong không trung vẽ ra một đường kiếm hình vòng cung.
"Bán Nguyệt Trảm!"
Lần này Vương Thừa không có khinh địch, rút kinh nghiệm từ c·ái c·hết của Vương Vũ, hắn phải nhanh chóng đẩy lùi Lưu Ngọc Trâm một hồi, sau đó tìm cách thoát khỏi nàng ta. Đợi trở lại Vương gia liền an toàn, cho dù mười cái Lưu Ngọc Trâm tiến đến cũng không dám làm càn.
"Thiên Sơn Đại Chấn!"
Vương Thừa trầm giọng quát một tiếng, hai tay đánh ra hai đạo quyền pháp.
Bành bành…
Bán Nguyệt Trảm mạnh mẽ chém tới, ngay cả Thiên Sơn Đại Chấn cũng không thể đỡ nổi, hai đạo quyền pháp trực tiếp nổ ở giữa không trung, bán nguyệt vẫn không có tiêu tán liền xông tới chỗ Vương Thừa, Vương Thừa thất thố bạch bạch vài tiếng lui ngược về sau hơn hai mươi bước, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, trong lúc hoảng loạn liền đánh ra khải giáp hộ thân.
Dưới mặt đất nhanh chóng kéo lên tạo thành một tấm khiên vòng tròn bao phủ quan thân hắn, tựa như một lớp đất sét ủ lên con gà nướng.
Ầm…
Một tiếng oanh kích vô cùng mạnh mẽ vang lên, tấm khiên liền xuất hiện một đạo vết chém sâu hoắm, nhưng vẫn không có hoàn toàn chém thủng nó.
Có điều, Vương Thừa ở bên trong bỗng nhiên lắc lư vài cái, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng trở nên tái nhợt. Lực lượng kiếm pháp đánh lên thân khải giáp đã tạo ra dư chấn mạnh mẽ, đem hắn chấn đến run rẩy một hồi.
Hắn có chút không rõ, tại sao kiếm pháp này của nàng lại mạnh hơn Bán Nguyệt Trảm lúc đầu khi đối phó với Vương Vũ? Chẳng lẽ lúc ấy không có sử dụng toàn lực?
Nghĩ đến đây, Vương Thừa càng thêm kh·iếp sợ, hắn nhanh chóng dỡ bỏ khải giáp, toàn lực vận chuyển nguyện khí trong cơ thể nhún người phóng lên cao muốn chạy thoát.
"Tiểu thư hắn muốn chạy!" Tiểu Nguyệt kinh ngạc kêu lên.
"Hừ! Muốn chạy?" Lưu Ngọc Trâm lạnh lùng hừ một tiếng, thanh kiếm trong tay đột nhiên động, lơ lửng một lúc ở không trung, sau đó như một cơn gió nhắm vào Vương Thừa lao đến.
Vèo…
Một tiếng xé gió trầm thấp vang lên, tốc độ vô cùng kinh khủng, Vương Thừa vừa nhảy lên cao được năm mét đã cảm thấy luồng sát khí nồng đậm khóa chặt bản thân, hắn quay sang nhìn lại ngay lập tức kinh hãi thất sắc, luống ca luống cuống đánh ra một quyền đón đỡ.
Xoẹt!!!
Bành…
Thanh kiếm sắc bén không có vì một quyền kia mà bị cản lại, trực tiếp xuyên qua nắm đấm của hắn, cánh tay cũng vì vậy mà nổ tung giữa không trung, hóa thành đám mưa máu rơi xuống.
"A…"
Vương Thừa tràn ngập sợ hãi, cơn đau từ tay phải nhanh chóng truyền tới khiến hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi. Một cỗ t·ử v·ong khí tức bao trùm trên đầu, mặc kệ thương thế có bao nhiêu nghiêm trọng, vân toàn lực liều mạng chạy thoát. Nhưng thân thể vốn đã b·ị t·hương tốc độ chạy thoát không còn nhanh như lúc đầu, chỉ thấy Lưu Ngọc Trâm tâm thần niệm một cái, thanh kiếm liền đảo ngược trở lại, lại một tiếng xoẹt âm thanh vang lên, Vương Thừa lồng ngực trực tiếp bị một kiếm xuyên qua.
Hắn mở to mắt nhìn chính mình cơ thể, không cam lòng nhìn Lưu Ngọc Trâm cùng Tiểu Nguyệt bên dưới, cơ thể mất nguyên khí gia trì chậm rãi rơi xuống đất.
Lúc hắn rơi xuống, thanh kiếm của nàng tựa như ngàn kim xuyên vải, hàng trăm tiếng xoẹt đồng thời vang lên đem cơ thể Vương Thừa chọc thành vô số lỗ nhỏ, máu tươi vương vãi khắp nơi.
Phốc! Phốc! Phốc!
Chỉ vẻn vẹn vài giây ngắn ngủi Vương Thừa t·hi t·hể đã không còn nguyên vẹn, huyết nhục mỗi nơi mỗi khúc, thảm trạng vô cùng kinh khủng.
Đối với sự tàn nhẫn của Lưu Ngọc Trâm, Tiểu Nguyệt sớm đã thấy quen, nàng thu hồi kiếm trong tay chậm rãi đi tới lục soát đồ vật của hai tên kia.
Lưu Ngọc Trâm cũng triệu hồi thanh kiếm trở về, sắc mặt không có chút nào cảm xúc.
"Tiểu thư! Bọn họ túi không gian hình như đã vỡ!" Tiêu Nguyệt loay hoay một hồi tìm kiếm, vẫn không thấy đồ có giá trị, liền quay sang nói.
"Linh hồn ấn ký mất đi không thể nào vỡ được, trừ khi thời điểm bọn hắn c·hết, đã đem túi không gian bóp nát." Lưu Ngọc Trâm trầm ngâm nói.
"Vậy trong đó chắc có đồ vật gì đó quan trọng, cho nên bọn hắn không muốn chúng ta lấy nó!" Tiểu Nguyệt ngầm gật đầu.
"Được rồi! Đã không có cái gì tin tức, chúng ta cũng nên trở lại gặp hắn, sau đó trở về Thạch Thành!" Lưu Ngọc Trâm chậm rãi lên tiếng.
Tiểu Nguyệt ngầm gật đầu một cái, cùng nàng đi thẳng về phía trước, người các nàng cần gặp không phải thương lái, mà là quản sự bên trong tổ chức thần bí.
…
Lâm gia bên này, Lâm Thành sau khi tĩnh dưỡng được một chút, liền nhanh chóng bắt tay vào đột phá Thông Linh cảnh. Vẫn như phương pháp cũ, hắn dùng thần niệm câu thông thiên địa, yên lặng theo dõi Linh Nguyên tồn tại.
Chỉ là lần này câu thông thật sự lâu đến kinh ngạc, đã hai giờ trôi qua, Lâm Thành vẫn không bắt được một tia, nơi này Linh Nguyên đúng là thật sự rất hiếm hoi.