Chương 21: Nghi Vấn!
Lâm Thành vừa rời đi không lâu, Tiểu Nguyệt bên cạnh bỗng nhiên ngồi xuống đối diện nàng, sắc mặt hiện rõ nghiêm túc.
"Tiểu thư, tên kia vậy mà biết rõ Tam Hoàng, ta lúc này có chút khẳng định hắn nhất định có bí mật gì đó không muốn người biết!"
"Ta cũng cảm thấy kinh ngạc, Tam Hoàng cái tên này không có bao nhiêu người biết đến, hắn làm sao lại biết được?" Lưu Ngọc Trâm cũng kinh ngạc không kém, trầm mặc nói.
"Chẳng lẽ hắn cũng như chúng ta? Đều ở trong một thế lực chống lại Tam Hoàng?" Tiểu Nguyệt to gan đưa ra suy đoán, nếu đúng là như vậy thì chẳng phải cùng phe với các nàng sao? Kẻ địch của kẻ địch tức là bằng hữu của chính mình rồi!
"Cũng không thể loại trừ điểm này! Hẳn là có thế lực lớn sau lưng, nếu như đem thế lực của hắn kéo về phe mình, thực lực của chúng ta sẽ tăng gấp bội. Khi đó đối mặt với Tam Hoàng dũng không có bao nhiêu khó khăn." Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên có chút trầm tư, nói.
"Chỉ là thế lực sau lưng hắn có dám lên chung thuyền cùng chúng ta hay không thôi!" Tiểu Nguyệt thở dài ủ rũ.
"Cái này thật sự khó nói! Trước tiên vẫn nên xác thực Lâm Thành có phải hay không có thế lực sau lưng! Còn không thì bỏ cái ý nghĩ này!" Lưu Ngọc Trâm chậm rãi nói.
Lâm Thành dọc đường trở lại Lâm gia, không ngừng suy tính làm thế nào để gầy dựng thế lực, hắn dù sống năm ngàn năm nhưng lại không rõ lắm về vấn đề này. Điều này khiến cho hắn càng thêm phiền muộn, nếu biết chính mình xuyên không khổ sở như vậy, đã không ngại bỏ ra một ngàn năm học hỏi thêm một chút.
Tiểu Đô ở sau thấy Lâm Thành vò đầu bứt tai liên tục, hắn muốn lên tiếng hỏi nhưng chợt lại thôi, cũng không biết nên hỏi như thế nào, chỉ có thể ở phía sau lặng lẽ theo đuôi.
Cảm giác được Tiểu Đô khác lạ, Lâm Thành quay đầu lại, ngờ vực hỏi.
"Ngươi đang muốn nói gì sao?"
"Vâng thưa thiếu gia!" Tiểu Đô gật đầu đáp.
"Vậy hỏi đi!"
"Thuộc hạ thấy ngươi vò đầu bứt tai như vậy, không biết thiếu gia đang phiền muộn chuyện gì?" Tiểu Đô lưỡng lự một hồi, sau đó đành lên tiếng hỏi.
"Ta đang nghĩ có nên gầy dựng thế lực hay không? Nhưng ta lại không rành về việc này!" Lâm Thành cảm khái nói.
"Thiếu gia muốn xây dựng thế lực?" Tiểu Đô trợn mắt kinh ngạc.
"Phải! Có điều ta vẫn còn nhiều cái không hiểu, tỉ như làm sao có được lòng người!" Đối với cái này hắn thật sự không biết cách giảng giải. Năm xưa Lâm Thành độc tu nhiều năm, ngay cả một cái huynh đệ thân thiết cũng không có chứ đừng nói đến thuộc hạ trung thành.
Nhưng bây giờ thì khác, hắn muốn thay đổi mọi thứ, bản thân muốn đem Tu Linh truyền bá rộng rãi, thời điểm này chính là cơ hội cực kỳ tốt.
"Nếu ngài muốn thành lập thế lực, vậy có ta một chân hay không?" Tiểu Đô sững sờ trong chốc lát, nhận thấy Lâm Thành không có nói giỡn, liền mở miệng tò mò hỏi.
"Ngươi sao? Đừng nói một chân, hai chân cũng có!" Lâm Thành nhìn Tiểu Đô một lượt, không khỏi cười cười, nói.
"Vậy tốt rồi!" Nghe vậy Tiểu Đô tràn đầy hưng phấn, có thể làm thuộc hạ trung thành của một Đan Sư cao cấp, đời này sống liền không uổng công. Lúc sau, Tiểu Đô chợt nghĩ ra được cái gì, liền cao hứng lên tiếng nói
"Thiếu gia, ta có người quen từng sinh sống trong bang hội, chức vị cũng không hề thấp! Nhưng bởi vì bang hội đã tan rã được mấy năm, hiện tại chỉ làm một chủ quán nho nhỏ, thiếu gia ngươi muốn gặp gỡ một lần không? Hẳn là sẽ thu được một vị quân sư mạnh mẽ!''
"Hửm? Thật sao? Cho ta xem thông tin người này!" Lâm Thành chợt nổi lên hứng thú, hỏi.
Tiểu Đô cung kính gật đầu, sau đó chậm rãi nói.
"Vị này gọi là Trần Thanh Uyển, nàng từng ở trong Chí Cường Bang khá lâu, bang hội thành lập được mười năm mà phụ thân nàng vừa hay lại là bang chủ bên trong đó. Trần Thanh Uyển bên cạnh hắn ta xử lý khá nhiều vụ việc, danh vọng không thể nói là yếu! Nhưng vài năm trở lại đây, phụ thân của Trần Thanh Uyển nhận được nhiệm vụ của Tần gia ở Thiên Đô, tiến về Khai Hoang Sơn Mạch tìm kiếm Linh Bảo Ngọc Dịch. Kết quả một nhóm hai mươi người một đi không trở lại, phụ thân của nàng cũng m·ất t·ích không thấy xác. Rất nhiều người suy đoán, có lẽ đã bị đám yêu thú ăn sạch sẽ, chính vì chuyện này mà Chí Cường Bang chia năm sẻ bảy, tan rã hoàn toàn. Mà có một số bộ phận tự lập bang phái riêng, gọi là Xích Bang!"
Lâm Thành không có bao nhiêu ngạc nhiên là mấy, bang phái thành lập ngoại trừ tìm kiếm linh dược thảo dược còn phải nhận thêm vô số nhiệm vụ từ các gia tộc lớn, mới có thể đủ kinh tế đứng vững tại nơi này.
Nhiệm vụ đương nhiên sẽ không hề dễ dàng, ngược lại càng khó khăn hơn, có khi còn đem cả tính mạng ra ném, mà phụ thân của Trần Thanh Uyển chính là như vậy.
Thành lập bang hội tất nhiên phải chịu được tổn thất!
Ngẫm nghĩ một hồi, hắn hiện giờ còn chưa đủ để thành lập thế lực, trước mắt hiển nhiên là không thể, Lâm gia đang trong tình thế ngàn cân treo trên một sợi tóc, nếu dồn tiền bạc và tinh lực vào xây dựng thuộc hạ, Lâm gia sẽ khó tránh khỏi khó khăn trước mắt.
Không nói đến Mộc gia tham vọng, Lưu gia cũng là vực sâu không thấy đáy, hắn tin tưởng Lưu gia còn đáng sợ hơn Mộc gia gấp chục lần.
Nghĩ đến Lưu Ngọc Trâm có tu vi Tạo Đan Cảnh, càng cảm thấy ngoài ý muốn cùng kinh ngạc, ngay cả nha hoàn bên cạnh nàng khí tức cũng không hề kém.
Mộc gia muốn diệt Lưu gia, ít nhất cần phải có Vương gia toàn lực hỗ trợ, nếu không Mộc gia trận này, liền không dễ dàng tồn tại.
Quan trọng Lâm gia cũng thiệt thòi lớn!
Lâm Thành không biết mục đích của Lưu gia là gì, thực lực bọn hắn đã mạnh hơn Mộc gia rất nhiều, tùy tiện ra tay cũng có thể diệt sát, cho dù có Vương gia hậu thuẫn phía sau đi chăng nữa.
Có điều, tại sao Lưu gia vẫn phải hợp tác cùng Lâm gia để đi đối phó Mộc gia? Lưu Ngọc Trâm cô nàng này, tâm trí vô cùng thông minh, Lâm Thành không cần nghĩ cũng hiểu được, chỉ cần nàng suy tính một chút, Mộc gia sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục!
Lưu gia kế hoạch, hắn cũng chỉ là người ngoài cuộc hiển nhiên không thể nào hiểu được, duy nhất cần làm lúc này chính là đem Lâm gia hóa giải nguy cơ, để bản thân sau khi rời đi nơi này sẽ không cảm thấy tiếc nuối cùng ân hận.
Trầm ngâm một lúc, bèn nói.
"Trước tạm thời không tính đến cái này, đợi Thạch Thành yên ổn rồi tính toán cũng không muộn!"
"Vâng!" Tiểu Đô gật đầu đáp.
Vừa trở về gia tộc, Lâm Thành đã ngay lập tức chạy vào trong phòng đóng cửa bế quan, hắn muốn nhanh chóng hấp thu Đoạn Tre thảo, sau đó nhảy đến mạch thứ năm.
Đoạn Tre thảo vốn là thảo dược ẩn chứa hồn lực, cho nên Lâm Thành sẽ không dùng phương pháp trước kia để điều chế dược dịch, mà là thả ra linh lực chậm rãi đem thảo dược hút khô chất dinh dưỡng. Trong Tu Chân không hề có cách làm này, đây chính là sự đặc biệt của người Tu Linh, chỉ cần thảo dược có hồn lực bên trong, liền nhẹ nhõm đem nó hấp thu vào trong cơ thể.
Một phần do linh hồn Lâm Thành chuyển sinh qua mạnh mẽ, chứ nếu đổi lại thành người bình thường, sẽ khó khăn gấp trăm ngàn lần.
Thần niệm bao quát trên thân thảo dược, chỉ thấy thân cây chợt tỏa ra linh lực mờ ảo, kéo dài tựa như những sợi chỉ nhỏ, đang không ngừng tiến lại gần cơ thể Lâm Thành.