Có Lẽ Tôi Đã Yêu Em

Chương 50: Thách thức




'Chuyện này dù gì cũng là chuyện con nên làm mà. Chú với thím đem con về

nuôi còn xem con như người nhà chăm sóc con nên con làm chuyện này cũng là đương nhiên thôi".

" Thôi chốt lại cuối tuần này con rảnh thì qua nhà chú ăn cơm. Sẵn tiện gặp

Minh Tuệ luôn nó cũng nhớ con lắm hay nhắc tới con hoài".

'Dạ vậy cuối tuần này gặp".

Vừa kết thúc cuộc trò chuyện xong hắn liền thay đổi nét mặt lại trạng thái

nghiêm túc ban đầu. Quay sang điện thoại bàn ấn số gọi trợ lý.

Trợ lý Vũ và phòng gặp tôi một lát".

Chưa đầy một phút thì trợ lý đã có mặt.

Báo cáo công việc chiều nay cho tôi".

' Dạ chiều nay công ty chúng ta sẽ có cuộc họp với bên đối tác công ty Hưng Thịnh thôi ạ".

" Vậy cậu giúp tôi rời cuộc họp sớm hơn 3 tiếng Chiều nay tôi muốn về nhà sớm".

Dạ thưa sếp".

Mọi việc đều diễn ra một cách suôn sẻ đến chiều hắn về nhà cũng đã hơn 3 giờ. Vừa bước vào nhà quản gia cũng chạy nhanh ra chào.

'Mấy ngày nay cô ta có làm phiền gì không"

' Dạ....dạ...Minh Tuệ cô ấy".Nghe cách nói chuyện ấp úng của quản gia Khương hắn tỏ vẻ khó chịu mặt tối sầm lại hét lớn

" Nói".



Dạ..... từ lúc ông chủ vắng mặt mấy ngày nay thì Minh Tuệ cô ấy cũng bỏ ăn luôn ạ. Chúng tôi cũng cố gắng khuyên nhủ cô Minh Tuệ nhưng cô ấy cố chấp nhất quyết không ăn".

Nghe được tình hình Minh Tuệ bỏ ăn mấy ngày nay hắn nổi giận cuộn chặt bàn tay tạo thành nắm đấm rồi bước lên lầu một cách nhanh chóng.Hừm ... khốn khiếp".

Vừa bước tới cửa Phúc Thiên đạp cửa đi vào tạo thành tiếng động lớn. Minh Tuệ cùng lúc đó vì tiếng động cũng bắt đầu hé mắt dậy

"Rầm".

" Muốn chết thì chết chỗ khác đừng có làm ô uế nhà tôi".Minh Tuệ "..

Η

NOVEL TOON

Thấy cách Phúc Thiên nói chuyện một cách ngang tàn. Cô thầm nghĩ là ai? Ai đã khiến cô thành ra như vậy? Sống cũng không được, mà chết cũng không được. Minh Tuệ không thèm nhìn mặt hắn mà quay sang chỗ khác rồi chọn cách im lặng.

" Bộ bị điếc hay gì?".

Thấy Minh Tuệ không trả lời cảm thấy như mình bị khinh thường hắn tức giận nắm lấy một cánh tay của Minh Tuệ kéo người cô ngồi dậy nhưng vô tình lại nắm ngay vết thương bị bỏng kia khiến cô đau đớn mà nhăn mặt.

" Ưm ..đau... Buông...ra".

Mà A Nguyệt giang xảo kia sợ mọi người thấy vết thương này nên luôn cho Minh Tuệ mặt áo tay dài để che giấu. Chính vì thế Phúc Thiên không biết mà tưởng cô đang giả vờ.

" Đau.... Cô mà cũng biết đau sao. Định giả vờ cái gì".

Minh Tuệ cố gắng dùng sức để đôi co với Phúc Thiên.

" Nếu như anh cảm thấy hành hạ tôi là cách để trả thù cho gia đình anh. Vậy chi bằng anh giết tôi luôn đi để khỏi phải mỗi ngày nhìn mặt tôi rồi khó chịu".

" Được.... được lắm. Nếu như cô thích thì tôi sẽ cho cô toại nguyện".



Dứt lời hắn hét to lên kêu người làm đem con dao lên.

Người đâu. Đem con dao lên đây".

A Nguyệt từ lúc thấy Phúc Thiên về nhà rồi chạy thẳng lên phòng Minh Tuệ thì không khỏi tò mò. Cô ta giả bộ đứng lau cầu thang nhưng thật chất là muốn nghe lén cuộc trò chuyện giữa hai bọn họ nên những gì họ nói nãy giờ cô ta điều nghe rõ hết.

Đến khi nghe ông chủ kêu người đem dao lên A Nguyệt cảm thấy như sắp có án mạng xảy ra.

" Haha cuối cùng ông trời hôm nay cũng giúp mình diệt trừ con nhỏ Minh Tuệ rôi"

Cô ta nhanh chóng chạy xuống nhà bếp rồi cầm theo con dao trên tay nhưng bị quản gia phát hiện ngăn lại.

'Này A Nguyệt cô định đem thứ đó lên cho ông chủ hã".

" Bác không thấy Ông chủ đang kêu người đem nó lên à".

" Cô bị điên hay gì không thấy ông chủ đang mất bình tĩnh hay sao. Lỡ như ông chủ cầm nó làm hại gì Minh Tuệ thì phải làm sao".

Mặc kệ sự ngăn chặn của quản gia Khương. Cô ta không muốn đứng đây để đôi co với ông ấy nữa sợ ông chủ sẽ thay đổi ý. Bèn mặc kệ ông ấy rồi lướt qua nhanh Chạy lên lầu.

Dù gì quản gia cũng đã có tuổi nên cũng không thể nào bắt kịp được A Nguyệt nên chị đành dùng sức mà kêu.

' A Nguyệt, A Nguyệt".

Chạy đến trước cửa phòng thì ao Nguyệt bàng hoàng cảnh tượng trước mắt thấy Ông chủ đang lo cây kéo Minh Tuệ. Còn Minh Tuệ thì gương mặt nhăn nhó, thể hiện sự đau đơn, thiếu sức sống.

Dạ thưa ông chủ dao đây ạ".Thấy tình cảnh Minh Tuệ trước mắt cô ta sợ hãi run rẩy đưa dao cho Phúc Thiên.

Đúng thật là A Nguyệt muốn trừng phạt Minh Tuệ vì đã cướp Mạc Văn Sâm của cô. Nhưng khi thấy sự mất bình tĩnh của ông chủ đang muốn ra tay với Minh Tuệ cô cảm thấy có chút thương xót, cũng hơi muốn ngăn chặn lại nhưng lại không mở miệng miệng được trước khí thế của Phúc Thiên.

Còn về Phúc Thiên khi lấy được con dao trên tay thì hắn đưa sang tay Minh Tuệ bắt cô cầm nó rồi nói những lời thách thức.

" Cô có ngon thì hãy tự tử trước mặt tôi xem. Tôi không muốn bàn tay mình bị dính máu của kẻ đã giết hại gia đình".