Có Lẽ Tôi Đã Yêu Em

Chương 34: Tiếp tục phục vụ




Phúc Thiên cố giữ bình tĩnh mà suy nghĩ trong nội tâm không ngừng.

"Anh ...anh có thể suy nghĩ lại không, ở đây dù gì cũng là công ty lỡ như ai đó bước vào thấy thì sao?".

"Tít tít". Âm thanh bấm điện thoại.

"Dạ tôi nghe thưa chủ tịch".

"Dời cuộc họp xuống buổi chiều. Cấm từ bây giờ không cho ai tới làm phiền tôi".

"Dạ".

Hắn cầm điện thoại lên dứt khoác bấm số gọi điện thoại cho trợ lý. Minh Tuệ cũng không ngờ mình đã cầu xin như vậy nhưng nhất quyết không tha.

"Mau đi lại đây".

" A..anh ...anh". Minh Tuệ nhấc một chân bước lên, chưa kịp chạm đất đã bị kéo ngồi gọn vào trong lòng Phúc Thiên.

" Nè anh...Um...".

Chưa kịp nói hoàn chỉnh câu môi đã bị dính chặt vào ai kia. Phúc Thiên cứ mút lấy cánh môi rất chặt, đầu lưỡi bắt đầu luồng lách vào trong khoang miệng cô.

" Um.... a...nh…..kh….oan".

Âm thanh gợi tình phát ra, tay cũng không yên phận mà di chuyển xuống cánh hoa đầy nóng bỏng kia rồi bắt đầu dùng ngón tay ấn mạnh vào, chà tới lui không ngừng bên ngoài lớp nội y. Bởi vì quá kích thích mà những dòng thủy kia không ngừng chảy ra.

"Ha... Đừng chạm vào chỗ đó"

Minh Tuệ cảm thấy xấu hổ mà mặt đỏ căng lên, hơi thở thì hổn hển không ngừng.

"A! Này anh... anh".

Chưa kịp định hình vì cái đụng chạm này thì Phúc Thiên không thể chịu nổi được nữa. thằng bạn của anh bây giờ như muốn nổ tung tới nơi rồi. Hắn ta bèn ẩm cô ngồi lên bàn banh hai chân ra rồi xé bỏ chiếc quần lót ẩm ướt kia mt ch dứt khoát.

Không chờ đợi nổi nữa hắn ta thuần thục cởi bỏ dây nịt, khóa quần, chiếc quần nhỏ của mình nhanh chóng thì chiếc côn thịt kia liền được giải phóng ra ngoài dựng thẳng đứng trước mặt cô. Mỗi lần nhìn thấy nó Minh Tuệ cảm giác nó mỗi ngày mỗi to hơn càng khiến cô sợ hãi hơn nữa.



"Á ... đau ....đau quá.. chậm ...thôi".

Mãi ngồi suy nghĩ về thứ kia của Phúc Thiên đã làm cô sơ hở. Hắn ta một lần đưa cậu bé thẳng vào hang động kia quyết liệt cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Cảm nhận thứ đó bây giờ rất nóng lại to, cứ manh động ra vào không ngừng

"A ..a.a.sâuquá.. Chậm .."

" Hừm... mau gọi tôi, nhanh". Hắn ghé sát vào tai cô mà nói nhỏ.

"Dừng....khó chịu"

"Gọi tên"

Thấy cô cứng đầu không chịu gọi tên Phúc Thiên bạo loạn mà tăng sức lên gấp 4 lần nữa.

"Á... Th..iên.thiên... Chậm".

" Ha.... Phúc..Thiên..làm ...ơn..Um..".

" Hừm... Tốt lắm".

Phúc Thiên đột nhiên dừng lại làm cô tưởng hắn ta đã tha nhưng không đúng như dự đoán.

Cô bị kéo xuống bàn xoay người lại hai tay chống lên bàn, một chân bị hắn kéo lên cao rồi một lần nữa đưa thẳng côn thịt vào hoa huyệt kia rồi dồn dập ra vào.

" A...... Ha...ha"

Áo lót cuối cùng trên người cũng bị tháo ra làm lộ bộ đồi núi căn tròn trịa. Tay Phúc Thiên còn lại cũng không yên phận mà nắn nó đến méo mó, xoa xoa nhũ hoa cứ lặp đi lặp lại hành động đó.

"Á... Thiên. thiên... Chậm".

" Ha.... Phúc..Thiên...làm ...ơn..Um..".

" Hừm... Tốt lắm".

Phúc Thiên đột nhiên dừng lại làm cô tưởng hắn ta đã tha nhưng không đúng như dự đoán.



Cô bị kéo xuống bàn xoay người lại hai tay chống lên bàn, một chân bị hắn kéo lên cao rồi một lần nữa đưa thẳng côn thịt vào hoa huyệt kia rồi dồn dập ra vào.

" A...... Ha...ha"

Áo lót cuối cùng trên người cũng bị tháo ra làm lộ bộ đồi núi căn tròn trịa. Tay Phúc Thiên còn lại cũng không yên phận mà nắn nó đến méo mó, xoa xoa nhũ hoa cứ lặp đi lặp lại hành động đó khiến cô rất khó chịu

Dòng nước thủy cứ không ngừng chảy ra làm cho vật kia dễ dàng ra vào hơn rất nhiều. Từ đau cũng dần trở nên dễ chịu hơn.

" Chết tiệt, chuẩn bị tinh thần mà hứng trọn nó hết đi".

" Cái gì? không .... a...đừng nói là anh...anh định ....Á...".

Minh Tuệ thừa biết anh đang nối đến vấn đề gì, hắn ta muốn lần nữa bắn hết tất cả vào trong cô. Cô không muốn bởi vì mỗi lần thứ trắng đục đó bắn vào thì cô lại uống thuốc tránh thai, chẳng khác gì làm hại sức khỏe của bản thân. Nhưng chưa kịp nói trọn vẹn câu thì Phúc Thiên đã đem toàn thứ trắng đục kia vào trong người cô.

" Um....mau dừng lại... tôi mệt...tôi không chịu nổi nữa….xin anh".

" Cô mệt nhưng tôi vẫn chưa. Mau tỉnh táo lại rồi phục vụ tôi tiếp đi".

" Không...không...Um..".

Phản bác vài câu đã bị môi Phúc Thiên áp đảo chặn lại, hắn tách miệng cô ra luồn lách sạch khắp khoan miệng, chẳng chưa một lỗ hỏng nào cho cô thở.

Cơ thể đã kiệt sức giờ vì nụ hôn mãnh liệt càng mềm nhũn ra làm cô không đứng nổi nữa. Cảm giác bây giờ đang sắp ngất đi thì rời môi cô. Lúc bây giờ hít thở thật sâu, muốn mang toàn bộ không khí vào trong người.

" Ha......ha...".

" Anh...ưm....ưm"

Một lần nữa bị hôn nhưng lần này Phúc Thiên trực tiếp xoay người cô lại bế thẳng vào phòng nghỉ của hắn hai môi thì không tách rời ra.

Tới giường thì lại mạnh bạo quăng xuống, ép cô nằm xấp kéo mông lên cao rồi trực tiếp cho cậu bé đi một đường thẳng vào.

Minh Tuệ đã thật sự không chịu được sức lực của hắn nữa. Quá là mãnh liệt, đến nổi chỗ đó của cô có cảm giác sắp rách đến nơi rồi. Hai tay cô chỉ biết nắm chặt ga giường, nước mắt khóc ướt cả gối.

"A..a..a.. Hức....đau...đau quá..á..".