Có Lẽ Tôi Đã Yêu Em

Chương 17: bị nhốt




Cả ba phải quét sân trường sau khi học xong xem như là một hình phạt nhỏ cho tội gây rối trong lớp. Khương Dao chẳng quan tâm đến Khương Nguyệt, cô chỉ lo cho Triệu Minh bị dính nước trên người như thế, khó chịu đã đành, bây giờ còn phải chịu phạt cùng cô.

Qua một lúc cũng xong mọi thứ, trời cũng đã quá trưa, Khương Nguyệt được ba mẹ đón về, còn Khương Dao vẫn cứ ở đó, nhìn gia đình bọn họ rời đi. Sân trường bỗng chốc im ắng như tờ vì giờ này mọi người đã ra về hết rồi.

Khương Dao cảm thấy cô đơn đến lặng người. Triệu Minh đứng cạnh bên lấy tay xoa xoa đầu, rồi hắn dùng lực tay mạnh hơn để chọc ghẹo nhằm đánh tan những suy nghĩ tiêu cực của cô. Khương Dao nghiêng đầu tránh né rồi đùa giỡn cùng hắn.

Cứ thế, từng ngày qua đi, Khương Dao nhìn nhận lại và lo lắng có thể bản thân sẽ không đậu đại học nổi khi cô thấy những tài liệu ôn thi đang dần quá sức với cô, tần suất câu hỏi dành cho Triệu Minh ngày càng nhiều.

Vì Triệu Minh có thành tích học tốt hơn Khương Dao nên cô thường xuyên đến hỏi hắn những điều bản thân mình không biết. Nếu cả hai không tìm được đáp án thì họ đến hỏi thầy dạy chuyên môn.

Để giúp đỡ Khương Dao, Triệu Minh dành thời gian nghỉ trưa và sau khi tan học để học nhóm trong lớp cùng cô, cả hai cùng nhau cố gắng đạt được điều mình muốn.

Cô đã tìm được công việc làm thêm ở một cửa hàng bán đồ văn phòng phẩm, công việc cũng nhẹ nhàng không tốn sức nhiều, đến tối về cô tranh thủ học bài và dọn dẹp một chút là xong.

Dạo gần đây, sự xuất hiện của Quý Tửu Lạc trong phòng của Khương Dao ngày một thường xuyên hơn, tối nào cô trở về nhà bật đèn lên đều thấy hắn nằm một đống trên sàn nhà, mắt nhìn thẳng vào cô.

Vài lần đầu cô còn giật mình khi thấy hắn, nhưng dần dần thì cũng đã quen, mỗi lần hắn đến cũng chỉ là nằm đó, nhìn cô rồi ngó nghiêng xem cô làm gì.

Cô có bảo hắn rời đi nhưng hắn vẫn mặt dày nằm lì không hề quan tâm điều cô nói. Một buổi tối nọ hắn nói với Khương Dao:

- Con người, đi chơi không?

Khương Dao đang chăm chú làm bài tập không trả lời hắn. Dường như thấy vậy hắn mang một chút cảm xúc bực mình trong lòng. Giọng nói trở nên gắt gỏng hơn.

- Con người...

Khương Dao cảm thấy Quý Tửu Lạc ngày càng phiền phức vì tần suất hắn bắt chuyện với cô càng nhiều. Ban đầu cô không trả lời hắn vẫn mặc kệ và tiếp tục nói, nhưng dần dần hắn bắt cô phải đáp lại hắn. Như cái tình huống này đây.

- Tôi bận học rồi, thưa chú. Ban ngày đi học, ban đêm đi làm thêm, tôi chỉ có buổi khuya để ôn bài thôi. Tôi còn phải thi đại học nữa. Tôi không có thời gian đâu.



Chìm trong một núi công việc, Khương Dao cảm thấy mình thật siêu phàm. Có thể một mình ôm được nhiều việc như thế, mặc dù ban đầu còn nhiều bỡ ngỡ và khó khăn, nhưng dường như làn gió may mắn luôn thổi về phía cô, mọi thứ đều hóa thuận lợi.

Đây là lần đầu tiên hắn rủ cô đi chơi vậy mà cô lại từ chối, còn chẳng thèm hỏi xem đó là đi đâu, có gì vui hay không, một chút lưu luyến cũng chẳng có. Hắn tức chết đi được. Quý Tửu Lạc thả người nằm hình chữ đại trên sàn nhà, mắt nhìn về phía Khương Dao, buông lời hù dọa.

- Này, con người... ta giận rồi đó. Có tin là ta thực hiện khế ước ngay luôn không.

Đã quá quen với cái thái độ này của hắn, hễ cái gì cũng lôi khế ước ra, Khương Dao chẳng thèm nhìn hắn một cái rồi tiếp tục làm bài tập. Mặc cho hắn cứ lải nhải bên tai cô đủ chuyện trên trời dưới đất.

Cứ thế, cuộc sống của Khương Dao chỉ xoay quanh việc học, làm thêm. Yên bình chẳng được bao lâu, trong một buổi chiều nọ sau giờ học thể dục, Khương Dao và một số bạn khác được giao nhiệm vụ cất đồ dụng cụ học trong phòng kho.

Khi mọi người ra hết, qua một vài phút sau, cửa phòng bị đóng kín lại, Khương Dao nghe được một tiếng “cạch” như là tiếng khóa cửa.

Thấy điều bất thường, cô chạy nhanh về phía cửa cố gắng mở chúng ra nhưng không được. Khương Dao nói lớn vọng ra:

- Mở cửa, còn người ở trong này!

Đáp lời cô chỉ làm một khoảng không tĩnh lặng. Không nản chí, cô cố bung mở chúng ra đến khi cánh tay mỏi nhừ thì mới đầu hàng dừng lại.

Giờ phút này, Khương Dao lại nghĩ đến Triệu Minh. Không may, hôm nay hắn nói có việc bận nên không thể học nhóm cùng cô. Vậy là hắn chẳng biết cô bị nhốt ở đây, thật xui xẻo mà.

Vừa mệt vừa đói, Khương Dao tìm một chỗ nào đó rồi nằm xuống, mong rằng ngày mai sẽ có người mở cửa sớm để cô được ra ngoài.

Bên trong căn nhà của Khương Tịnh, Trần Kim Liên đang chuẩn bị, bày biện rất nhiều món ngon trên bàn. Với nhà họ, hôm nay là một ngày rất quan trọng nên mọi thứ phải hoàn hảo từ đầu đến cuối.

Trong nhà bếp, ngay khi thấy Khương Nguyệt từ trên lầu bước xuống, bà Liên đã vội đi đến.

- Tí nữa con nhất định phải lấy lòng được chú Kha Tầm và dì Uyển Chi nhớ chưa. Triệu Minh nó chưa thích con thì cũng không sao cả, một khi đã lấy lòng được cha mẹ của nó thì lo gì con không có cơ hội được gả cho nó chứ. Chuyện tình cảm thì hai đứa từ từ vun đắp.