Tối ấy về đến nhà, Úc Nam Doanh gọi điện thoại cho Tưởng Tư Nhiễm, chuông reo mất một lúc lâu mới nghe người ở đầu dây bên kia nhấc máy trả lời, giọng nói uể oải chậm rãi vang lên bên tai, không biết là ai mỏi mệt hơn ai, chỉ thấy bọn họ đã không còn sức để trò chuyện nữa rồi. Đoạn hội thoại ngắn ngủi diễn ra chưa được bao lâu đã kết thúc.
Nội dung cuộc gọi đại khái nói về buổi lễ đính hôn ngày mai của Tần Định Huân.
"Tôi đặt vé máy bay rồi, bay về trong đêm nay, nhanh nhất thì trong chiều ngày mai sẽ về đến nơi."
"Ngày mai Tần Định Huân đính hôn rồi."
"Biết chứ. Tôi nhận được thư mời của cậu ta mà. Ây dà... Tên nhóc này, cuối cùng cũng đã chịu lớn rồi. Bao nhiêu năm nay, không lúc nào làm cho người ta đỡ lo lắng hơn một chút."
"Có muốn đến dự không?"
Cuộc trò chuyện rơi vào tĩnh mịch lặng thinh, cô không nói, Úc Nam Doanh cũng không hỏi thêm điều gì nữa. Rất lâu sau đó, khi hắn đinh ninh Tưởng Tư Nhiễm đã sắp sửa cúp máy rồi thì bỗng dưng nghe thấy cô thở hắt ra một hơi thật dài, giọng điệu vẫn bình thản ung dung như thường lệ, thậm chí còn có chút thoải mái và mãn nguyện. Tuy nhiên hắn lại không cho là thế. Trong lời nói của cô, rõ ràng vẫn còn những uẩn khúc tâm sự rất kín đáo, rất thâm sâu.
Kín đáo đến mức người ngoài không thể hiểu được.
Thâm sâu đến mức nếu không phải là người trong cuộc thì rất khó dò.
Mà Úc Nam Doanh thì giống như người ngoài vậy.
Hắn không hiểu, cũng chẳng dò được tâm tình của cô.
"Chắc là phải đi một chuyến, đúng không? Hắn mời tôi mà. Tôi dẫu sao cũng muốn xem em dâu xinh đẹp đến nhường nào, xem xem hắn có đối xử tốt với người ta hay không. Hừ... Hắn mà tệ hại tôi sẽ xử hắn một trận, nếu như hắn tốt thì..."
Nói đến đây Tưởng Tư Nhiễm ngập ngừng một lúc mới nói tiếp, câu nói ấy cũng là lời cuối cùng trước khi chào tạm biệt Úc Nam Doanh, kết thúc cuộc gọi để chuẩn bị hành lý quay trở về cho kịp buổi lễ đính hôn vào ngày mai.
"Nếu như hắn tốt thì phong bì của tôi mới có ý nghĩa được. Chẳng ai muốn phí tiền vô ích cả. Vậy đi, tôi chuẩn bị đồ đạc đây."
oOo
Đêm đó Úc Nam Doanh không ngủ được cũng không dùng thuốc ngủ để gắng gượng vượt qua đêm dài đằng đẵng miên man, hắn đối diện với màn đêm tưởng chừng như kéo dài vô tận, cứ thế thức trắng đến sáng sớm hôm sau, từ khi trăng còn treo cao trên đỉnh đầu đến lúc ánh bình minh ngày mới bắt đầu len lỏi qua khe cửa sổ bé xíu, hắt lên khuôn mặt trắng bệch không còn màu máu của hắn.
Lúc đồng hồ vừa điểm bảy giờ, Úc Nam Doanh vừa lê thân hình nặng trĩu xuống giường để tắm rửa thay đồ xong thì Tôn Cảnh Ân gọi điện tới, hết mắng hắn một tràng dài liền quay sang thúc giục hắn mau mau đến đây. Hắn biết rõ hôm nay là ngày gì, có ý nghĩa như thế nào trong cuộc đời của Tần Định Huân, vì thế cũng không buồn cãi cọ cùng gã, chỉ tuỳ tiện "ừ ừm" hai ba tiếng rồi ngay lập tức vào phòng ngủ lấy chìa khoá rời khỏi nhà.
Buổi tiệc sáng nay chủ yếu phải tiếp đón những vị khách quan trọng của Tần gia, ba Tần Định Huân là người có danh tiếng trong giới kinh doanh, mời tới không ít những gương mặt có sức ảnh hưởng lớn, ba Tôn Cảnh Ân bình thường không thích nơi đông người, không hay tham gia các sự kiện lớn cũng góp mặt để chào bọn họ một tiếng... Và đương nhiên buổi tiệc hội họp các doanh nhân này sẽ không thiếu sự xuất hiện của người đứng đầu tập đoàn Úc thị - phu nhân Tống Tuyên Nhung.
Giây phút Tôn Cảnh Ân huých vào bả vai Úc Nam Doanh bảo hắn chú ý tới bóng dáng thướt tha của một người phụ nữ đang chậm rãi rảo bước vào sảnh khách sạn, hắn có tuỳ tiện đi đến trước mặt bà ta gật đầu một cái lấy lệ, đóng cùng bà ta vở mẫu tử tình thâm trước mặt bao nhiêu người một hồi rồi chán ghét rời đi. Trước khi đi còn nhận lấy điếu thuốc trên tay Tôn Cảnh Ân, vừa rít một hơi thật dài vừa nhanh chân bước không muốn nhìn về phía sau.
Hắn vẫn không quên đêm hôm đó người của bà ta đã nói gì với hắn.
Hắn vẫn không quên là ai đã đẩy hắn đến bước đường này...
Vì thế Úc Nam Doanh gần như trốn tránh con người kia, hắn cứ đi mãi như vậy, cho tới khi cả thân mình vô thức va vào người một cô gái khiến cô ấy trượt chân ngã ra nền đất, hắn lúc này mới hoàn hồn trở lại, vội vội vã vã đi tới xem xét tình hình hiện tại của cô. Bàn tay vươn ra chưa kịp đỡ lấy, người đi bên cạnh cô đã không giấu được bực tức mà quát lên, làm hắn tức khắc đứng hình:
"Anh bị điên sao? Đẩy ngã bạn tôi rồi, có mệnh hệ gì anh đền được không? Thật là... Thẩm Nguy cô ổn không? Có cần đến bệnh viện không?"