Cô Là Em Gái Của Nam Cặn Bã

Chương 62




Editor: Tiểu Tất Cửu.
Beta: Maria Nyoko + Công Tử Hào Hoa.

Nếu như vừa rồi Tịch Tư giới thiệu tên đầy đủ của anh, dòng họ Bố Á Nặc nhất định sẽ đưa tới sự chú ý của Ngôn Nại, vốn là trong tiểu thuyết nhắc tới vị bằng hữu của Dung Quý Hàn xuất thân trong gia tộc Bố Á Nặc là hắc đạo (1), anh cũng không xuất hiện qua mấy lần. Hơn nữa anh nói lưu loát một tràng tiếng Anh, Ngôn Nại đâu còn có thể phân biệt ra được anh là người con trai đêm đó nói tiếng quốc ngữ Z với cô.

(1)hắc đạo: xã hội đen.

Ngôn Nại tin tưởng người mà chú Paul tìm đến cho cô, nhưng trong ấn tượng của cô quản gia không phải là tuổi trung niên trở lên sao? Giống như bác Lục quản gia của nhà họ Ngôn, tuổi của ông ấy còn muốn lớn hơn rất nhiều so với ba Ngôn, nhìn qua rất chín chắn.

Cô cho Tịch Tư vào trong nhà: "Anh là người chú Paul đề cử đến làm quản gia sao?" Ngôn Nại muốn xác nhận lại một chút.

"Đúng vậy, là tiên sinh James đề cử tôi đến, đây là giấy chứng nhận quản gia cao cấp, còn có một vài giấy chứng nhận tư cách hành nghề khác." Từ lúc theo cô vào nhà, nụ cười khéo léo trên mặt Tịch Tư cũng chưa từng giảm xuống, xem ra anh rất có tố chất của quản gia chuyên nghiệp, anh lấy ra các loại giấy chứng nhận sớm chuẩn bị xong đặt lên trên bàn: "Cái này là giấy chứng minh, xin cô yên tâm." Anh đẩy chứng minh nhân dân và giấy tờ hành nghề mà phía nhà nước cấp cho anh đến trước mặt Ngôn Nại.

Tiên sinh James chính là chú Paul.

Để giấy chứng nhận đầy một bàn đến hoa cả mắt, có chứng nhận quản gia cao cấp, bằng cấp nghề làm vườn, bằng lái xe, chứng nhận bartender (người pha rượu) cao cấp, bằng chuyên gia dinh dưỡng, bằng đầu bếp, chứng nhận chuyên gia lập kế hoạch quản lý tài sản. . . . . . Ngôn Nại mở trừng hai mắt, đây cũng là một loại hình toàn năng kiểu mới sao? Cô cảm phục mà nhìn về phía người quản gia mới đang ngồi giữa trung tâm này của cô.

Tịch Tư bị ánh mắt tràn đầy bội phục của cô nhìn thẳng, anh có chút xấu hổ, một đống giấy chứng nhận này đều là Thụy Nhĩ chuẩn bị giúp anh. Anh cũng không biết Thụy Nhĩ lấy những thứ gì cho anh, anh sẽ pha chế rượu, anh sẽ lái xe, những thứ khác nữa. . . . . . Anh nhất định cần phải học một ít rồi. Công ty ZGC không phải do anh mở, anh chỉ là dùng một chút thủ đoạn, thành công trở thành quản gia mà Paul James đề cử cho Ngôn Nại.

Chuyện trong nhà anh đều giao cho thuộc hạ của anh, anh đã giải quyết những tranh chấp ổn thoả, anh có thể vô tư đến tìm Ngôn Nại. Tịch Tư không có ý định nói cho cô biết thân phận của anh, anh muốn đợi đến khi tình cảm của anh và cô sâu đậm hơn nữa rồi lại nói, anh sợ nếu nói ra ngay từ đầu, Ngôn Nại sẽ trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát bắt anh, đuổi anh đi. Điểm này anh vẫn phải nên tự mình hiểu lấy, anh không cho rằng cô vừa gặp đã yêu thích quý mến anh.

Đối với Ngôn Nại, trước khi xuất phát, thuộc hạ của anh đã cho anh rất nhiều phương án. Điều đầu tiên là cường thủ hào đoạt (2) đã bị anh đánh dấu chéo, anh cũng không phải là lưu manh bại hoại, con đường này quả thật là một con đường đen tối xấu xa. Ngược luyến tình thâm (3) à, người bị ngược nhất định là anh. Hóa thân thành hoàng tử theo đuổi cô, lãng mạn thỉnh cầu tình yêu của cô. . . . . . Cho rằng anh là Brady sao? Nếu như chưa để anh nắm giữ, trên người anh hoàn toàn không có loại lãng mạn gì đó.

(2) Cường thủ hào đoạt: Cưỡng ép, chiếm đoạt

(3) Ngược luyến tình thâm: là một thể loại ngược tâm nhân vật rất thê thảm.

Cuối cùng vẫn là mẹ Ngãi Lâm của anh nói cho anh biết rằng: "Mặc kệ cô ấy đối xử như thế nào, suy nghĩ ra sao, cứ ra sức đối xử tốt với cô ấy, là phụ nữ thì cuối cùng cũng sẽ bị hòa tan." Chính là cứ đối xử tốt với cô vô điều kiện.

Vì vậy, anh lựa chọn đến làm quản gia của cô. Làm quản gia của Ngôn Nại, liền có thể sống chung lâu ngày với cô rồi, anh muốn từ từ hòa tan vào trong cuộc sống của cô, khiến thói quen của cô có anh, về sau lại không thể rời khỏi anh nữa. Đợi đến một ngày nào đó anh nói thật, hi vọng cô có thể xử nhẹ với anh, chiêu này gọi là lấy lợi ích trong im lặng?

Ngôn Nại nói kiểu bạn trai trong lý tưởng của cô là biết làm đồ ăn ngon miệng, người đàn ông nội trợ toàn năng, như vậy anh sẽ làm một người đàn ông như vậy, anh học nấu nướng mấy ngày, mặc dù bây giờ làm được đồ ăn cũng chưa đạt đến tiêu chuẩn ngon miệng, nhưng anh còn có không gian để phát triển, anh đang học. Anh nhìn người giúp việc làm việc nội trợ mỗi ngày, chỉ nhìn một lần, cảm thấy rất đơn giản, anh có thể làm được chu đáo, anh không sợ vất vả, đàn ông nên chịu vất vả một chút.

"Tại sao phải lựa chọn làm nghề quản gia này?" Ngôn Nại cảm thấy cô cần thiết tìm hiểu một chút về quản gia của cô, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong một năm sắp tới, bọn họ cũng sẽ ở chung với nhau.

"Lúc trước anh tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện giờ anh ấy không có ý thức nên vẫn nằm trong bệnh viện, toàn bộ việc trong nhà đều do tôi gánh vác, làm quản gia tiền lương cao, cho nên lựa chọn nghề nghiệp này." Tịch Tư nửa thật nửa giả trả lời, bệnh viện đúng là có bệnh viện.

Thu nhập của quản gia cao cấp cũng cao, tất cả bọn họ đều làm việc vì tiền.

"Trong nhà còn có những ai?" Ngôn Nại không nghĩ rằng hoàn cảnh của anh là như thế này, tiền thuê quản gia là công ty ZGC phụ trách, cô đang nghĩ cô có nên cho anh thêm tiền lương làm thêm giờ hay không. Tịch Tư bị lời nói của Ngôn Nại khiến trong đầu mơ mộng rất nhiều cảnh tượng, hình tượng của anh trong lòng cô đã thành người mang gánh nặng cuộc sống của cả nhà trên lưng, chịu mệt nhọc, kiên cường, có lòng trách nhiệm, là thanh niên tốt biết hướng về phía trước.

"Mẹ, còn có một ít cô nhi (trẻ mồ côi). . . . . ." Thuộc hạ của anh phần lớn là cô nhi.

"Thật là một người tốt!" Ngôn Nại nói xong có chút nặng nề, anh chẳng những phải nuôi gia đình, chăm sóc mẹ, phải thanh toán tiền phí điều trị ở bệnh viện cho anh trai, còn giúp đỡ trẻ mồ côi trong xã hội, đây chắc là nguyên nhân chú Paul đề cử công việc này cho anh rồi, cô nhất định tăng lương cho anh: "Ở đây không cần quá gò bó, thật ra tôi rất dễ sống chung, đừng lo lắng đừng quá nghiêm khắc. Chú Paul trả tiền có thiếu hay không? Nếu như không đủ mỗi tháng tôi còn có thể tăng lương." Lời nói của cô có chút trấn an.

"Tiên sinh James đã trả cho tôi rất nhiều tiền lương, không cần mỗi tháng tăng lương. Nội dung công việc tiên sinh James nói với tôi rồi, tôi sẽ làm tốt." Tịch Tư muốn cười, có phải cô quá dễ bị lừa gạt hay không? Cô thương hại anh, còn nói mỗi tháng phải thêm tiền cho anh! Anh biết Ngôn Nại có lòng tốt, thân phận hiện giờ của anh dù sao cũng là được người quen giới thiệu đến, cô có một phần tin tưởng đối với chú Paul. Cô có thể tiếp tục không cần lo lắng thêm như vậy, bởi vì về sau đã có anh bảo vệ cô.

Tịch Tư chính thức trở thành quản gia của Ngôn Nại, anh ở nơi này, phòng trên lầu của Ngôn Nại, anh ở lầu một còn lại. Mỗi ngày Ngôn Nại đi học, anh cần lái xe đưa cô đến trường học, sau đó anh lại đi gặp đầu bếp nấu món ăn nước Z để học nấu ăn, đến lúc chuẩn bị bữa ăn cho Ngôn Nại, Tịch Tư đều phải trèo tường, để A D bí mật lén đưa đồ ăn từ bên ngoài đến cho anh, anh sẽ bưng thức ăn A D đưa tới lên bàn ăn.

"Thiếu chủ, vì sao lại chảy nước mắt rồi?" A D ngồi chồm hổm ngay cửa phòng bếp, nhìn Tịch Tư đang cố gắng bên trong, kể từ khi thiếu chủ buông súng, sau đó bắt đầu cầm dao cắt rau, mỗi ngày anh ta đều trải qua cuộc sống bức bách đau khổ như vậy, rãnh rỗi lâu dài, nhưng thiếu chủ lại nói anh rất hưởng thụ cuộc sống như thế, bình thường mà ấm áp, lại có người con gái mình yêu thương bên cạnh. Anh ta cũng nghĩ không ra vì sao thiếu chủ lại thích cô gái nhỏ đó, cô quá yếu ớt. Vừa mới bắt đầu anh ta còn cho là tình cảm của thiếu chủ với cô ấy chỉ là cảm giác mới mẻ, bây giờ cũng đã ba năm trôi qua, anh vẫn còn thích cô.

"Không thấy tôi đang cắt hành tây sao? Khi cắt hành tây sẽ bị chảy nước mắt, tối hôm qua cô ấy nói muốn ăn hành tây cắt vòng chiên." Tịch Tư vừa nói vừa tiếp tục chiến đấu hăng hái với hành tây trên thớt, lòng anh cam tâm tình nguyện vì cô “rửa tay” nấu canh.

"Không giỏi chuyện bếp núc, tại sao không để cho đầu bếp lập tức làm một phần đưa tới bây giờ?" A D khó xử nói, tại sao không phải là tên Thụy Nhĩ đó đi theo thiếu chủ tới đây, anh ta một chút chủ kiến đối với mấy cái loại tình yêu này đều không có, anh ta chỉ có thể ở bên cạnh xem để duy trì phận sự.

"Dù sao cũng không thể dựa vào đầu bếp bên ngoài cả đời được, dùng thức ăn của đầu bếp cũng chỉ là tùy cơ ứng biến, chờ khi học xong cũng không cần hắn ta đến làm nữa. Nhìn cách làm hành tây cắt vòng chiên trong thực đơn rất đơn giản, tự mình có thể làm thử được." Tịch Tư lạnh nhạt nói.

"Thiếu chủ, anh dự định cả đời nấu đồ ăn vì Ngôn tiểu thư à?" Mắt A D như con gà ngốc, biểu cảm của anh ta rối rắm, cũng không bằng nội tâm đang rối rắm của anh ta.

"Nếu như cô ấy muốn tôi làm cho cô ấy cả đời, thì cứ làm cả đời vì cô ấy. Gặp được tình yêu rồi sẽ hiểu, được ăn đồ ăn tự tay mình làm, đó gọi là cảm giác hạnh phúc. Mấy ngày trước cô ấy uống canh rau dưa cải tôi tự nấu, cô ấy còn uống đến một hớp cũng không thừa lại, tôi liền quyết định phải học được tài nấu nướng nhanh lên một chút, sau này mỗi một món ăn đều tự mình làm." Tịch Tư nói rất nghiêm túc, tương lai anh muốn trở thành một người đàn ông tốt lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, giết được troijan (*). Anh nghĩ anh còn phải làm một ít chuyện khác, lửa nhỏ chầm chậm hầm cách thủy tất nhiên là tốt, nhưng anh không thể vẫn cứ tiếp tục như vậy. Anh còn chưa nghĩ đến lúc đó phải làm gì, thân phận của anh đã bị Ngôn Nại phát hiện.

*Một trong những tiêu chuẩn phụ nữ hiện đại: ngày 8/3 năm 2010, trên mạng TQ lưu truyền 1 tin nhắn nói vè 8 tiêu chuẩn của người phụ nữ thời đại mới: lên được phòng khách; xuống được phòng bếp; giết được troijan: nghĩa là biết cách diệt trừ, phòng chống trojan, virus khi sử dụng máy tính, điều mà thường chị em phụ nữ luôn ở cấp thảm họa; vượt được tường lửa (firewall trên máy tính): ở công ty bên trung quốc luôn cài tường lửa để tránh nhân viên chém gió, lướt web mà không chú tâm vào công việc. Vậy muốn giải trí thì phải biết cách bẻ khóa (hay vượt) được tường lửa; lái được xe đẹp; mua được nhà rộng; đấu lại tiểu tam (nhân tình, bồ nhí…); đánh thắng lưu manh.

Trong nhà nhiều hơn một người, Ngôn Nại cũng không cảm thấy có gì không quen. Cô cho quản gia sắp xếp những chuyện đơn giản đó là lo liệu ba bữa cơm và quét dọn trong phòng vệ sinh, cũng không phải mỗi bữa ăn đều ăn trong nhà, cho nên công việc Tịch Tư rất dễ dàng. Một tháng trôi qua, cô và anh chung đụng rất vui vẻ. Mặc dù Tịch Tư nói không cần cô cho anh tiền tăng lương mỗi tháng, nhưng cô cảm thấy cuộc sống của anh không dễ chịu, tăng thêm lương là được, cô đã quyết định chủ ý rồi.

Tịch Tư đã sai lầm, nói số tài khoản ngân hàng của mình cho Ngôn Nại. Khi đó Ngôn Nại đang vào học ở trong lớp, điên thoại di động của cô nhận được số thẻ Tịch Tư gởi tới, cô chuẩn bị đợi lát nữa chuyển chút tiền cho anh, cứ xem như là tiền thưởng thêm. Đến khi cô chuyển tiền vào thẻ của anh, tài khoản và tên hộ tịch cũng xuất hiện phía trên, Tịch Tư Bố Á Nặc! Trong nháy mắt trong đầu của cô thoáng hiện lên rất nhiều thứ gì đó, nội dung trong tiểu thuyết, mấy năm trước xảy ra chuyện bắt cóc, Bánh bao Đán ra đời, quản gia mới tới. . . . . . Cô biết đêm đó cô xảy ra quan hệ với ai, anh lại còn đến bên cạnh cô để làm quản gia, soạn một câu truyện lớn, lại lừa gạt không ít lòng đồng tình của cô.

Ngôn Nại bình tĩnh chuyển tiền như cũ. Sau khi tan học, cô thấy quản gia của cô đang đợi cô ở cổng trường học, Ngôn Nại chán ghét nhếch khoé môi một cái, không biết là chán ghét bản thân hay là chán ghét người mỗi ngày tới đón cô.

Cô làm việc vẫn luôn không thích quanh co lòng vòng, nên nói liền nói sớm một chút, đầu tiên cô bảo Tịch Tư không cần lái xe về nhà, tiếp theo là đến một tiệm cơm Tây. Thân phận của cô không sánh bằng anh, về nhà cũng chỉ có hai người cô và anh, cô chọn nơi bên ngoài nhiều người, như vậy trong lòng cô có chút cảm giác an toàn.

"Cám ơn cô, tiền đã nhận được rồi." Tịch Tư chân thành tha thiết nói, anh mỉm cười ấm áp ôn hoà, khiến cho cảm giác anh rất thân thiết.

Ngôn Nại ngồi ngay ngắn người lại, nét mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng không chút biểu cảm, đặc biệt là cô nhìn thấy cặp mắt màu xanh biếc kia, liền rất tức giận: "Tịch Tư Bố Á Nặc, đừng giả bộ nữa! Nói đi, từ nước Y đến bên cạnh tôi làm quản gia là có mục đích gì."