Có Không Giữ, Mất Còn Cái Nịt

Chương 3




11

Tống Tử Sâm hẹn tôi ra ngoài bàn chuyện hợp tác, tôi đã đồng ý.

Chẳng ai nỡ từ chối lời đề nghị hấp dẫn của anh ấy, dù sao sự nghiệp cũng quan trọng hơn đàn ông.

"Không đầy ba năm, nơi đó sẽ do tôi quyết định."

Trên thực tế, anh ấy luôn giữ thái độ khiêm tốn và hiếm khi nói những điều kiêu ngạo như vậy trước mặt mọi người.

Nhưng không biết tại sao, có lẽ do từ nhỏ anh ấy đã luôn được xem là con nhà người ta nên tôi tin những gì anh nói.

Thật không ngờ, lại gặp Lâm Giang Dã ở đây.

Anh ta đưa Sầm Giai đến đây, hôm nay cô ta ăn diện hết sức xinh đẹp .

Trước mặt họ là một chiếc bánh sinh nhật, bên cạnh còn có người chơi đàn violin.

Hai người họ thủ thỉ nói chuyện gì đó, sau đó Sầm Giai thổi tắt ngọn nến và hôn lên mặt Lâm Giang Dã.

Vậy mà anh không tránh.

Lúc này, anh ta khẽ quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy chúng tôi đang ngồi ở bên kia.

Trên gương mặt liền xuất hiện nụ cười cứng đờ.

Giây tiếp theo, anh ta bước đến.

Vẻ mặt trở nên u ám, lạnh lùng nhìn tôi và Tống Tử Sâm.

"Em vì anh ta mà chia tay với anh? Em đã thích anh ta rồi phải không?"

Trong giọng điệu của anh lộ rõ ​​vẻ nghi vấn, như thể anh đã xác định trong mối quan hệ này, tôi là người đã phản bội anh ta trước vậy.

“Ôn Nghiên, trả lời đi!” Lâm Giang Dã thấp giọng nói, giống như dã thú chuẩn bị ra tay.

Tôi liếc nhìn Sầm Giai phía sau anh ta hỏi: "Lâm Giang Dã, nụ hôn vừa rồi có ngọt ngào không?"

Anh ta biết tôi đã nhìn thấy nó.

Mặt đen đột nhiên biến sắc.

Trở nên hoảng loạn.

Anh liếm môi, một lúc sau mới nói: “Sinh nhật cô ấy…”

"Ừ sinh nhật anh, cô ta làm bánh kem cho anh, anh hôn cô ta trong bệnh viện, anh đưa cô ta đến đây mừng sinh nhật, cô ta liền hôn anh, thật là xứng đôi nha."

"Chỉ để cho vui thôi..." Lời nói đột nhiên thốt ra khỏi miệng hắn.

"Nghiên Nghiên, anh chỉ chơi cho vui thôi, chúng ta lớn lên cùng nhau, cùng nhau trải qua nhiều năm như vậy, anh không thể cứ như vậy bỏ mặc em."

"Cái gì? Anh coi em là cái gì?" Sầm Giai hét toáng lên

Tôi ra hiệu cho Tống Tử Sâm rời đi, tôi có thể sẽ phát nôn nếu còn nhìn thấy họ thêm một giây nữa.

Nhưng Lâm Giang Dã đã chắn trước mặt tôi: "Nghiên Nghiên, em không thể ở bên anh ta! Ai cũng được, nhưng anh ta thì không thể! Làm ơn... làm ơn đừng đi..."

Trong lòng chợt nảy ra một ý.

Tôi nhìn Lâm Giang Dã: "Anh còn yêu tôi không?"

Anh nóng lòng muốn thể hiện, nắm lấy cổ tay tôi: "Nghiên Nghiên, anh đương nhiên yêu em, anh chỉ yêu em, sao anh có thể ở bên cô ta? Làm ơn, cho anh thêm một cơ hội nữa đi."

Sầm Giai đứng phía sau nhìn tôi một cách hằn học, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Tôi vùng ra khỏi tay anh: “Đáng tiếc, tình cảm đến muộn còn hơn cả cỏ rác.”

Lâm Giang Dã đóng băng tại chỗ.

Tổng Tử Sâm tiến lên chắn trước mặt tôi, chỉnh lại cặp kính gọng vàng: “Lâm Giang Dã, mày đúng là đồ vô dụng.

"Tao nhường cô ấy cho mày vì nghĩ mày có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy, nhưng mày lại không biết trân trọng.

"Mày là cái thá gì..."

Lâm Giang Dã tức giận, muốn bước tới, nhưng lại bị Sầm Giai ôm eo ngăn lại.

Tống Tử Sâm không hề sợ hãi, thậm chí còn tiếp tục mỉa mai: “Chỉ là thứ vô dụng thôi cũng có thể khiến phần thân dưới của mày mất kiểm soát, chậc chậc, thật là bẩn thỉu.

"Từ bây giờ, không đến ba năm nữa, Lâm gia sẽ thuộc về tao."

Hóa ra, đó là ý của anh ấy.

Trước khi đi, anh liếc Lâm Giang Dã một cái: "Nhân tiện, đây chỉ là thông báo không phải chưng cầu ý kiến của mày."

Đủ điên đến mức muốn đánh người.

12

Trên đường về, tôi hỏi Tống Tử Sâm, "Anh thực sự muốn bắt lấy Lâm Thị sao?"

"Những gì chắc chắn làm được, tôi mới nói."

Tôi là từ đáy lòng bội phục anh, dù sao chúng ta cũng là cùng một thế hệ, tôi quả thực còn kém xa.

"Cũng không phải..."

“Hả?” Tôi nhìn lên.

"Nhiều năm như vậy, tôi vẫn không thành công khiến em thích tôi..."

A?

"Đương nhiên, tôi không phải khoe khoang, tôi chỉ muốn nói cho em biết, nhiều năm như vậy, tôi chưa từng có ai khác.”

"Còn có, đã nhiều năm không gặp, tôi vẫn chỉ động tâm với mình em."



13

Sự hợp tác giữa tôi và Tống Tử Sâm đang tiến triển, nhưng Lâm Giang Dã đã thay đổi từ sự lười biếng thường ngày, trở nên siêng năng hơn.

Gần đây Sầm Giai đã không còn gửi tin nhắn quấy rối tôi nữa.

Cho đến khi.....

Tôi và Tống Tử Sâm đang nghiên cứu trong trung tâm mua sắm, chúng tôi đã gặp lại cô ta.

Cô ta đang mua sắm trong một cửa hàng trẻ em.

Từ lúc cùng Lâm Giang Dã ở bên nhau, cô ta đã mất đi sự trẻ trung trước đây, trên người treo đủ loại quần áo đắt tiền, giống như một đứa trẻ ăn cắp quần áo của người lớn.

Vốn dĩ không tính toán làm như không thấy.

Nhưng cô ta lại đuổi theo, khoa trương sờ sờ bụng mình, "Tôi có thai rồi, là của Lâm Giang Dã."

Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tin này vẫn khiến tôi có chút choáng ngợp.

Tôi bình tĩnh lại, phớt lờ cô ta.

Cô ta vẫn không chịu thua: "Cô đúng là vô dụng, nhiều năm như vậy đều không có thai, chẳng lẽ là hiếm muộn sao? May mà anh trai tôi không cưới cô, cưới xong về không thể đẻ con được. Nha, lại ở đây tư thông với người khác, đúng thật là cái đồ hồ ly tinh.”

Tôi không bao giờ dùng ác ý để suy đoán người khác.

Nhưng Sầm Giai mới chưa đầy 20 tuổi, vẫn đang là sinh viên năm thứ hai.

Làm sao có thể ác độc như vậy?

Tôi tát thẳng vào mặt cô ta: "Miệng mồm sạch sẽ một chút!"

Khi cô ta định giơ tay tát lại tôi, liền bị bắt lấy, nhưng giây tiếp theo, cô ta bất ngờ va vào tôi, sau đó ngã trên mặt đất.

Lại sau đó, Lâm Giang Dã tới.

Lâm Giang Dã nhìn thấy tôi muốn nói điều gì đó, nhưng bị Sầm Giai cắt ngang, người nói một cách đáng thương, "Anh ơi, em mang thai cô ấy còn đối với em như vậy, anh xem em chảy máu rồi, con của chúng ta có phải mất rồi hay không ... 」

“Tôi… Không…” Tôi mở miệng, lại bị Lâm Giang Dã chặn lại, “Ôn Nghiên, em có gì bất mãn thì nói với anh, không cần thiết ra tay với một đứa nhỏ vô tội như vậy.”

Tôi nhìn Lâm Giang Dã cười khổ: "Anh tin tưởng cô ta, không tin tôi?"

"Nghiên Nghiên, là anh có lỗi với em, nhưng ... đứa trẻ là vô tội." Lâm Giang Dã cúi đầu giải thích, anh ta không dám nhìn vào mắt tôi.

"Cô cũng đã có đàn ông khác rồi, cô buông tha cho tôi đi, đau quá a..." Sầm Giai chỉ tay.

Quả nhiên, Lâm Giang Dã chỉ cần nghe đến Tống Tử Sâm liền sẽ đánh mất lý trí, anh ta nhìn tôi chằm chằm và lạnh lùng nói: "Ôn Nghiên, chia tay xong liền quay về với tình đầu, cảm giác không tồi đi?"

Tôi vốn định giải thích, nhưng nhìn thấy Lâm Giang Dã ôm cô ta mà buộc tội tôi, tôi chỉ là cảm thấy điều đó hơi buồn cười.

14 năm, anh ta còn không tin tưởng con người thật của tôi.

Tống Tử Sâm che chở tôi sau lưng, nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Tuy rằng tao không muốn thừa nhận, nhưng Ôn Nghiên xác thực chưa có đồng ý tao theo đuổi."

Tôi nhìn đến Lâm Giang Dã tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi..

Nhưng Tống Tử Sâm tiếp tục nói: "Nhưng theo như tao biết, mày là người phản bội trước, cùng em gái nuôi đây lên giường , người khiến cô ta có thai cũng là mày. Lâm Giang Dã, mày thật là dơ bẩn, mày như vậy sao có thể xứng với Ôn Nghiên chứ?"

Lâm Giang Dã bị chọc giận, đứng lên định đánh Tống Tử Sâm.

Nhưng lại bị anh nhẹ nhàng mà tránh thoát, trực tiếp một quyền liền đem đánh gục xuống đất.

"Cái này là đánh thay cho Ôn Nghiên. Kẻ phản bội sẽ phải xuống địa ngục."

Lại một quyền: "Nói cho cô biết tiểu tam, lần sau đừng tới trêu chọc, nếu không, tôi có vạn loại biện pháp khiến cô biến mất trên đời này."

Cú đấm cuối cùng: "Đây là muốn nói cho mày biết, Ôn Nghiên không phải đồ vật, cô ấy có quyền lựa chọn chính mình."

Mà không phải, bị mày đoạt đi.

14

Tống Tử Sâm liên tiếp giành lấy các hạng mục lớn của Lâm Thị.

Trong lúc nhất thời, Tống Thị lại càng trở nên lớn mạnh hơn.

Chúng tôi nhận được lời mời từ bữa tiệc sinh nhật của mẹ Lâm Giang Dã.

Trong một vòng tròn, mọi người ngầm rút đao gặp nhau, nhưng bên ngoài lại giả vờ hòa bình.

Không có lý do gì để không đi.

Thấy tôi và Tống Tử Sâm cùng nhau tới, mọi người liền nhìn tôi với ánh mắt khác thường.

"Không nghĩ tới a, một thiên kim tiểu thư như Ôn Nghiên lại có thể làm một việc như vậy."

"Chân đạp hai thuyền, đu đưa giữa hai người đàn ông, thật là không biết xấu hổ."

"Nghe nói là vì Tống gia nhiều tiền, mới vứt bỏ Lâm gia a."



Tôi ở trong góc nhìn thấy Lâm Gang Dã, đôi mắt anh ta nhìn sang, không có thái độ gì.

Tống Tử Sâm vỗ lưng tôi, cúi người trấn an nói: “Không vội, tiết mục hay hôm nay còn chưa bắt đầu.”

Đúng lúc này, Sầm Giai từ đâu xuất hiện đắc thắng khoe với tôi.

“Ôn Nghiên, cô không phải luôn rất cao thượng sao, bây giờ cô đã biết làm chuột chạy ngoài đường là như thế nào rồi đấy.

"Nhân tiện, tôi đã ném tất cả các đồ lắp ghép mà cô đặt trong thư phòng rồi a.

"Chờ tôi sinh con xong, tôi liền sẽ kết hôn với anh trai."

Tôi không tức giận mà nhìn chằm chằm vào cái bụng hơi sưng lên của cô ta, che miệng cười nói: “Sầm Giai, đứa trẻ trong bụng cô có chắc là của Lâm Giang Dã không đây .”

Cô ta đột nhiên thay đổi sắc mặt, gương mặt trở nên hoảng loạn.

Tôi mỉm cười nhìn cô ta: “Chờ một chút, tôi còn chưa tặng đại lễ lớn cho cô đâu.

"Nhìn xem, lúc đó ai mới là chuột chạy qua đường."

Sầm Giai quá ngây thơ rồi, muốn leo lên cành cao không chỉ dựa vào đứa con liền có thể leo lên được..

Cô bé lọ lem có thể cưới được hoàng tử chỉ có trong cổ tích mới có thể nhìn thấy.

15

Trên sân khấu ngoài trời, mẹ Lâm lịch sự cảm ơn mọi người đã đến.

Nhưng sau khi kết thúc, liền kéo Lâm Giang Dã đến trước mặt tôi.

"Nghiên Nghiên, các con từ nhỏ lớn lên cùng nhau, trước kia hai nhà cũng đã đính ước, nghe nói gần đây các con cãi nhau? Nếu có chuyện gì có thể nói với dì, dì sẽ giúp con dạy dỗ thằng nhóc này một bài học.

"Dì cũng biết đấy, anh ta tính tình không xấu, chính là không thể kiểm soát được tâm trạng của mình mà thôi."

Không những không quản được tính tình mà còn không khống chế được nửa thân dưới.

Tôi uyển chuyển từ chối: “Dì à, cháu và Lâm Giang Dã đã chia tay mấy tháng rồi, không có khả năng quay lại.”

Thấy vậy, Lâm Giang Dã nãy giờ vẫn im lặng, trừng mắt nhìn tôi: “Có phải vì Tống Tử Sâm không?

"Có phải em bị hắn chạm qua rồi không?"

Trước mặt người lớn, anh ta thế nhưng lại nói lời này!

Tôi lạnh lùng nói: “Lâm Giang Dã, anh là nhân cách phân liệt à?

"Anh là người ngủ với Sầm Giai trước, buộc tội tôi cũng là anh. Bây giờ anh lại hắt nước bẩn lên người tôi."

Tôi trước kia từng nghĩ chẳng qua Lâm Giang Dã hơi ngông cuồng, người không xấu, nhưng bây giờ tôi lại thấy mình bị mù.

"Dì, cháu nghĩ dì cũng biết chuyện của Sầm Giai, cháu chưa muốn vội vàng làm mẹ kế đâu."

Mẹ Lâm đóng băng tại chỗ.

Thực chất, cho dù Sầm Giai thực sự mang thai đứa con của Lâm gia thì sao? Cô ta cũng không có khả năng vào cửa.

Cô ta muốn tìm người môn đăng hộ đối, sau khi đứa bé sinh ra sẽ bỏ mẹ lấy con, như vậy có thể nói là sinh ra trong một cuộc ẩn hôn.

Cô ta có một kế hoạch rất tốt, nhưng tôi không phải là người làm sai.