Cô Học Trò Lăng Nhăng

Chương 8




Chiều hôm nay Quân Kì qua nhà cô Lâm Lâm kèm, dạo này điểm toán quá tệ nên bị cô bắt qua chỉnh đốn.

*Cốc…cốc*

Hai tiếng gõ cô Lâm Lâm đã ra mở cửa, mặc một áo sơmi và quần shortjean ngắn. *Ực* không kìm chế nổi, nuốt lấy ngụm lớn nước bọt giữ bình tỉnh.

– Em chào cô.

– Vào đi_giọng cô vẫn lành lạnh như thường.

Quân Kì hơi rụt rè bước vào, sống lưng lạnh nhè nhẹ, cảm giác như sắp bị ăn thịt tới nơi. Quân Kì ngồi vào bàn lấy tập và dụng cụ, cô Lâm Lâm đem hai ly nước ra.

– Cô ôn trước mấy bài toán gần trước, rồi ôn tới mấy bài toán đầu năm.

– Sao ôn nhiều thế?_haizz.

Quân Kì thở hắc ra một hơi mạnh mẽ.

– Sắp thì học kì 1 rồi.

Quân Kì nhân cơ hội sà vào người cô, vùng đồi núi kia gối đầu.

– Mệt mỏi quá.

– Đừng có mà nháo.

– Người ta rất cần động lực đó.

Quân Kì làm vẻ phụng phịu với cô Lâm Lâm, phồng má làm vẻ đáng yêu vô *số* tội.

– Thì trêи 8 điểm muốn gì cũng được.

– Thật hả?

Mặt Quân Kì hí hửng như được quà.

– Ừm…

Vòng hai tay qua ôm eo cô Lâm Lâm.

– Cô không thích skinship.

– Gì hả?

– Thôi đi.

Quân Kì dừng lại mọi hành động, vì một sự nghiệp “muốn gì cũng được”.

———

Sáng ngày hôm sau, Quân Kì mệt mỏi gượng dậy.

– Cô ơi dậy đi.

– Cô mệt lắm.

Thật thì sau khi Quân Kì từ nhà cô Lâm Lâm về thì hoạt động nhẹ với cô Vân Quân.

———

– Ui da.

Thiên Trúc bị Vân Quân cặp cổ từ đằng sau, Thiên Trúc liền bị vệt đỏ ngay cổ của Quân Kì gây chú ý.

– Cổ mày bị gì vậy?

– Bị gì?

– Vào lớp tao lấy gương cho xem.

Hai đứa đèo nhau vào lớp dưới bao ánh mắt ganh tị với Quân Kì, dù gì Thiên Trúc cũng là hot boy của trường, thân thiết như vậy thì thật là.

– Ấy chết!

Quân Kì liền lấy kem che khuyết điểm, kem nền ra che, hôm nay có tiết cô Lâm Lâm, như thế nào thật không được, tối về sẽ tính với cô Vân Quân sau.

———

Thời gian thấm thoát thôi đưa, tới thì học kì I, Quân Kì không có thời gian nghĩ cho thứ khác, tập trung vào thi lấy điểm cao vì lời nói của cô Lâm Lâm.

*Reng reng*

Quân Kì sắp ngủ gật thì có tiếng chuông điện thoại gọi tới, giọng nói hằng hộc.

– Thì xong học kì I, bà qua Việt Nam đón con qua Hà Lan, tại sao không nói cho bà là ba con không thèm để ý tới con. Không cần tiền của ba con nữa, qua đây ông bà ngoại nuôi, ông ngoại cũng có tập đoàn riêng, sau này con sẽ tiếp quản, không chia cho thằng nghịch tử kia.

Vừa bắt máy đang miên mang tỉnh táo thì bà làm cho một tràn. Ông bà ngoại chỉ thích những người ngoan ngoãn, không trọng nam khinh nữ, không phân biệt giới tính vì sống ở nước ngoài. Quân Kì dù có lêu lổng thì với ba mẹ ông bà vẫn ngoan ngoãn dạ thưa nên ông bà ngoại rất thương, còn anh trai của Quân Kì dù là con trai trưởng, nối dỗi, nhưng không ngoan ngoãn lễ phép nên ông bà ngoại cũng từ Lý Hoàng Thanh lâu rồi.

– Bà à, không thể để con học hết năm được sao?

– Không được, cứ để con sống một mình trong cái nhà đó, không cần Lý thị, Trần Gia uy quyền gấp ngàn lần mà.

– Con biết nhưng mà…

– Không cải.

Thế là bà ngoại cúp máy cái rụp trước khi kịp nói, thế giới này ai không biết, Trần Gia có thế lực thế nào chứ. Bà ngoại của Quân Kì là Trần Thanh, đứng đầu tập đoàn trang sức Trần Gia. Ông ngoại của Quân Kì là tể tướng trong hoàng gia Hà Lan. Vốn ba Quân Kì không so được.

– Ối giời ơi!

Ụp mặt xuống đống đề cương, lý, sử, địa,..:) Đi ra rửa mặt cho tỉnh táo, 5 giờ sáng rồi, dậy chuẩn bị, hôm nay thi 2 môn đầu.

———

Hơi nhạt tí, sợ mấy bạn chờ lâu, mình sẽ cố ganqgs nghĩ ra nhiều tình huống hơn.