Cô Học Trò Lăng Nhăng

Chương 5




Quân Kì dù ăn chơi thì cũng không thể quên nhiệm vụ làm bài tập về nhà. Cô Vân Quân thì đang tắm ở trong phòng tắm. Quân Kì đọc rất nhiều truyện ngôn tình nên mấy vụ sơ mi trắng dài gần đầu gối rồi quần trong màu đen ẩn ẩn hiện hiện câu dẫn chết nó không thể bỏ qua. Nó thiệt là đưa cho cô Vân Quân áo sơ mi trắng nhưng đồ trong nó ấn hẳn màu đỏ bắt mắt.

– Em làm bài tập xong chưa?

Đang mãi mê ghi ghi chép cô ở đâu vòng tay ôm qua cổ nó.

– Hả?!? Dạ sắp xong.

Nó hơi hoảng hồn một tí, mùi sữa tắm xông vào mũi làm nó hơi choáng.

“Mùi sữa tắm của mình xài đó giờ có mùi câu dẫn vậy sao?”

Lắc nhẹ đầu rồi kéo cô ngồi vào lòng mình, tay vòng qua eo.

– Làm vậy chẳng lễ phép tí nào.

– Em nói cô cái này được không?

– Chuyện gì?

– Em rất rất thích cô đó.

– Thôi đi, giáo viên xinh đẹp trường này bị em quyến rũ cả.

– Em không hiểu, em có rất nhiều người đẹp xung quanh, nhưng những lúc em buồn hay như nào đều nghĩ tới cô đầu tiên.

- …

– Cô làm người yêu em nha.

– Cô cũng có ý thích em, nhưng với đạo đức của một giáo viên cô không thể làm vậy. Cô giáo có thể cưng chiều một học trò, hơi thiên vị với đứa học trò đó một chút, nhưng tuyệt đối không có việc yêu đương.

– Chị à, làm người yêu em nha~

– Em thật là…không đứng đắn.

– Trong trường thì vẫn là cô giáo, nhưng ngoài trường thì không phải rồi.

- …

– Chị Vân Quân, làm người yêu em nha.

Cô Vân Quân không nói gì, gục mặt vào cổ nó. Nó cười nhẹ rồi bế cô hẳn lên giường.

– Em định làm gì đó?

– Ngủ thôi, em còn nhỏ lắm.

———

Mạc Thiên từ đằng sau đi lại, khoác ngang vai nó. Nó quay qua cười hiền một chút, thúc một cú ngay bụng của Mạc Thiên.

– Ai da, có gì thì nói.

– Nhẹ lắm rồi đó, cô Vân Quân trêи phòng đội, nhìn camera mà thấy thì ăn cám nha con.

– Mà mày làm gì mà cả buổi chiều và buổi tối tao không gọi cho mày được.

– Chuyện đại sự…

– Nè nè kể nghe coi con này, ngứa lỗ tai quá.

– keconmemay!

Quân Kì đi thẳng vào trong lớp, Mạc Thiên theo sau. Do hôm qua âu yếm, bài tập cô Lâm Lâm giao vẫn chưa làm.

– Đưa tập toán tao mượn.

– Dạ, của chị đây, âu yếm gái giờ kiếm tao.

– Câm mồm, kém sang.

———

Vào tiết của cô Lâm Lâm, chép xong bài rồi, mặt vô lo vô nghĩ nộp tập cho cô. Cô Lâm mở cả quyển của Mạc Thiên và Quân Kì ra xem.

– Quân Kì chép bài Mạc Thiên, xuống cuối lớp đứng.

– Sao cô không nghĩ ngược lại?

– Cãi tôi?

Quân Kì gục mặt xuống đất, đứng dưới góc lớp hết 90 phút. Đến lúc reng chuông Quân Kì đã ngã xuống. Mạc Thiên phải cõng Quân Kì lên phòng y tế.

– Quân Kì bị sao thế?

Cô Vân Quân thấy Mạc Thiên cõng Quân Kì liền hỏi.

– Quân Kì bị cô Lâm Lâm phạt đứng 2 tiết, vốn trước đây nó từng bị căn cơ giờ lại phải đứng trong 90 phút nên không đi được nữa.

Vân Quân nhìn Quân Kì hết sức cưng chiều muốn ở cạnh nhưng còn tiết nên đành để Quân Kì cùng Mạc Thiên lên phòng y tế.

– Cô ơi, bạn Quân Kì bị căng cơ.

Cô Bân phòng y tế dìu nó xuống giường, xem qua lại rồi bảo Mạc Thiên có thể yên tâm về lớp. Lúc Mạc Thiên vừa đi ra thì…

– Dì Bân à, cho con miếng nước đi.

– Bị phạt đứng, dì gọi về cho mẹ con. Con đừng tưởng dì không biết con đang làm gì ở trường.

– Thôi mà dì, chỉ có một đứa cháu gái dễ thương như này, dì nỡ để con bị phạt thêm sao.

– Chuyện cô Vân Quân với con vài thầy cô biết rồi đó. Hôm qua đi chơi, tựa vai, bị một học sinh trong trường đăng lên cossfecsion (ngu tiếng anh nha) nhưng kịp chủ quảng của cossfecsion trường xoá bài.

– Chết rồi hèn gì cô Lâm…

– Cô Lâm nào nữa? Đừng nói với dì là cô dạy toán của con nha?

– Thì…

– Con nhóc này! Nghịch tới con gái hiệu trưởng.

– Con có cố ý đâu, với chuyện đó con không biết.

Kết thúc cuộc nói chuyện, Quân Kì nằm hết giờ ra chơi rồi sang luôn tiết 3.