Vương Gia Vỹ gấp gáp kéo Tô Thư Uyển trở về dinh thự chỉ để hỏi câu này. Lẽ nào lúc ở trong canteen trường, hắn đã nghe thấy hết lời Mạc Thiên nói?
Nhưng có một điều Tô Thư Uyển không hiểu, là cho dù cô với anh ta có quan hệ gì, thì cũng đâu liên quan đến Vương Gia Vỹ?
Chẳng cần biết lý do đằng sau là gì, nhưng hiện tại, Tô Thư Uyển không muốn nói về vấn đề đó nữa. Cô nghiêng đầu sang một bên né tránh, thì ngay lập tức bị hắn dùng tay bóp lấy cằm, ép cho nhìn thẳng vào mặt mình.
Chỉ một bàn tay còn lại của Vương Gia Vỹ cũng đủ sức giữ lấy hai cổ tay thanh mảnh của cô. Tô Thư Uyển nhíu mày khó chịu, tức thì bị chủ nhân của ánh mắt u ám kia làm cho rùng mình.
“Nói đi, đừng khiến tôi phải nổi điên lên.”
“Tôi với Mạc Thiên chẳng có quan hệ gì cả, chứ đừng nói gì là bạn gái.” Tô Thư Uyển bất đắc dĩ trả lời.
“Vậy sao?” Vương Gia Vỹ cúi thấp mặt xuống.
Khoảng cách giữa hai gương mặt rất gần, Tô Thư Uyển hơi ngẩng đầu lên, bị chèn ép mà thở mạnh thành tiếng. Bầu ngực cô phập phồng, ở trong tư thế hiện tại, thi thoảng sẽ cọ sát vào cổ áo sơ mi của Vương Gia Vỹ.
“Chính là như vậy!”
“Nói dối! Tô Thư Uyển, em thậm chí chưa từng gọi tên tôi nhưng lại nhớ rõ tên hắn ta đến vậy.” Vương Gia Vỹ buông cằm cô ra, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, vùi sâu xuống phần nệm trắng muốt trên giường.
Tô Thư Uyển nhắm chặt mắt, bức bối dồn nén trong lòng. Vương Gia Vỹ đột nhiên thay đổi cách xưng hô, còn ép cô thừa nhận mối quan hệ với Mạc Thiên. Hắn còn nổi điên lên như vậy, rốt cuộc vì cái gì?
“Mở mắt ra nhìn tôi. Tô Thư Uyển, em một mức trốn tránh, lẽ nào đã bị tôi nói trúng tim đen rồi?” Giọng hắn hơi dịu lại, nhưng câu nói lại mang hàm ý châm chọc.
Không thừa nhận cũng không yên với hắn. Tô Thư Uyển mở to mắt ra nhìn người đàn ông kia, bất mãn nói:
“Vương Gia Vỹ, cho dù tôi với Mạc Thiên có quan hệ gì thì cũng không liên quan đến anh!”
“Không liên quan sao?” Hắn nhếch mép đầy ý khinh thường.
Phải, là không liên quan! Vương Gia Vỹ chỉ là chủ nhân của Tô Thư Uyển. Hắn có quyền sai bảo cô làm chuyện này chuyện nọ, có quyền bắt cô phục tùng theo mệnh lệnh của mình. Còn trái tim cô mang hình bóng của ai, yêu đương với người nào, làm sao đến lượt hắn quản?
“Không liên quan đến anh.” Cô cứng đầu đáp lại.
Ngay sau đó, một nụ hôn bất ngờ ập đến, không mang theo chút dịu dàng nào mà ngang ngực chiếm lấy đôi môi mềm của Tô Thư Uyển. Người đàn ông đá bá đạo cạy hàm răng cô ra, đưa lưỡi mình vào, khuấy đảo bên trong khoang miệng nhỏ.
“Ưm… ưm… thiếu gia…”
Lời nói thoát ra ngoài chỉ còn âm thanh của tiếng rên rỉ. Bị Vương Gia Vỹ rút cạn dưỡng khí, cả cơ thể Tô Thư Uyển trở nên vô lực. Hơi thở cô trở nên gấp gáp, hai mắt nhắm nghiền không còn chút sức lực để phản kháng.
Cho đến khi hai cánh môi hồng hồng sưng tấy lên, Vương Gia Vỹ mới chịu nhả nó ra. Hắn kéo người Tô Thư Uyển ngồi thẳng dậy, kê chiếc gối tựa vào đầu giường, ngay sau tấm lưng nhỏ nhắn.
“Đã lên giường cùng tôi còn nói không liên quan? Tô Thư Uyển, có cần tôi nhắc cho em nhớ, đêm hôm đó em nằm dưới thân tôi đã rên rỉ nhiệt tình như thế nào không?”
Vương Gia Vỹ nhắc lại chuyện cũ, Tô Thư Uyển nghe được, mặt nóng phừng phừng. Cô cứ nghĩ hắn quên rồi, nhưng chính vào thời khắc này, cô biết mình đã nhầm.
Hắn vẫn còn nhớ rất rõ. Chỉ đợi đến cơ hội thích hợp, sẽ đem chuyện này ra, giày vò Tô Thư Uyển.
“Thiếu gia, tôi không muốn nhắc đến đêm hôm đó nữa. Tôi sớm đã quên rồi, cho nên, anh cũng nên quên nó đi.”
“Nếu tôi nói tôi không muốn quên, thì thế nào?” Hắn vừa nói, vừa vuốt dọc sườn má của Tô Thư Uyển.
Hai tay cô nắm lấy tấm ga trải giường, vò đến nhàu nhĩ. Vương Gia Vỹ luôn thích ép người khác đến đường cùng. Hắn muốn nhìn thấy họ đau khổ, tuyệt vọng thì mới cam lòng!
“Anh hà cớ gì phải vậy? Tôi đổi sự trong trắng của bản thân lấy hai năm tự do. Chúng ta không ai nợ ai, vậy nên Vương thiếu gia à, anh đừng mang chuyện này ra để dây dưa cùng tôi nữa.” Cô cứng cỏi nhìn sâu vào đôi mắt sắc lạnh của hắn.
“Nhưng tôi thích thế! Tôi không muốn quên, cũng không cho phép em được quên chuyện xảy ra trong khách sạn ngày hôm ấy.” Vương Gia Vỹ ngang ngược đáp lại. Từng câu, từng chữ như muốn bóp nghẹn Tô Thư Uyển.
Những ngón tay thon dài kia trượt dài xuống hõm cổ trắng ngần. Vương Gia Vỹ liếm nhẹ môi dưới, ung dung nói tiếp:
“Ít nhất là cho đến khi em cuốn gói rời khỏi nhà họ Vương. Còn trước đó, em chính là người của Vương Gia Vỹ.”
Kể cả thể xác lẫn tinh thần!
Hắn vân vê một lọn tóc trước ngực cô, đưa ra lời cảnh cáo:
“Đừng nghĩ đến chuyện qua lại với bất kỳ tên đàn ông nào khác. Bằng không, tôi cho em chết chung với hắn!”
“Vương Gia Vỹ, anh đừng có mà quá đáng!”
Tô Thư Uyển có tức giận bao nhiêu, ngược lại, Vương Gia Vỹ lại bình thản đến bấy nhiêu. Hắn đứng dậy rời khỏi giường, ngang nhiên đáp lời:
“Em gọi tên tôi, tôi rất thích. Nhưng còn mắng chửi tôi thêm một lần nữa, cẩn thận cái miệng nhỏ của em đấy!”
Nói xong, hắn đi thẳng vào trong phòng tắm.
Tô Thư Uyển nước mắt ngắn dài, ngồi thất thần trên chiếc giường lớn. Cô không ngờ Vương Gia Vỹ lại muốn kiểm soát cô theo cách này, ngàn vạn lần cũng không dám nghĩ đến!
Thất thểu rời khỏi phòng của hắn, Mạc Thiên chờ sẵn Tô Thư Uyển ở bên ngoài. Anh ta nắm lấy cổ tay cô, nhìn từ trên xuống dưới ngoài gương mặt vô hồn thì không có gì khác lạ, mới thở nhẹ một hơi nhẹ nhõm.
“Thư Uyển, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Để khi khác đi. Em mệt lắm, muốn trở về phòng của mình.” Tô Thư Uyển mặc kệ Mạc Thiên, bước chân đều đều đi xuống dưới lầu.