Mặc dù có hơi kích động khi nhìn thấy Mạc Thiên xuất hiện ở nơi này, nhưng chỉ mấy giây sau, Tô Thư Uyển đã bình tĩnh trở lại. Cô hít sâu một hơi, cầm micro lên và bắt đầu ngân nga câu hát.
Âm thanh trong trẻo hòa cùng giai điệu du dương của tiếng đàn piano trên sân khấu. Nhờ có hiệu ứng từ Mạc Thiên mà không khí bên dưới càng thêm náo nhiệt. Ánh đèn flash từ điện thoại cùng tiếng hò hét không ngừng của sinh viên, thắp sáng cả một trời đêm náo nhiệt.
Phần trình diễn kết thúc trong tràng vỗ tay không ngớt. Mạc Thiên cầm bó hoa hồng rực rỡ đang đặt trên ghế ngồi bên cạnh, tặng nó cho Tô Thư Uyển trước sự trầm trồ, hò hét của tất cả mọi người.
“Cảm ơn anh, Mạc Thiên!” Cô e thẹn nhận lấy bó hoa tươi trước mặt.
Mạc Thiên gật nhẹ đầu. Anh ta chìa tay ra, ý bảo Tô Thư Uyển vịn lấy cổ tay mình. Hai người di chuyển xuống bên dưới, nhường sân khấu lại cho những tiết mục văn nghệ khác. Sinh viên tự động nhường ghế ngồi cho Mạc Thiên và Tô Thư Uyển, từ xa đến gần vẫn không ngớt lời tán thưởng vì phần trình diễn xuất sắc vừa rồi.
“Mạc Thiên, em có thể xin chữ ký của anh được không? Ngưỡng mộ cậu quá đi Thư Uyển! Được cùng nam thần quốc dân của đại học Bắc Đại diễn chung một sân khấu.”
Tô Thư Uyển phì cười, hiếm khi thấy cô bạn kia phấn khích như vậy. Mạc Thiên cũng nhiệt tình cho cô ấy xin chữ ký của mình.
“Thư Uyển, cậu biết không? Anh Mạc Thiên trước đây rất nổi tiếng ở trường chúng ta đấy! Còn là thủ khoa đầu vào lẫn đầu ra nữa.”
“Tớ còn nghe kể anh Mạc Thiên là thiên tài piano nữa. Giỏi thật đấy!”
Xung quanh Tô Thư Uyển và Mạc Thiên có không ít người dành lời khen ngợi cho người đàn ông điển trai kia. Chính cô cũng rất bất ngờ, vì trước đây quen biết Mạc Thiên, cô chưa từng nghe anh ta kể mình học ở trường đại học nào. Vốn biết anh ta thông minh, ưu tú, nhưng mà không thể tin thành tích học tập và tài năng lại đạt đến độ khủng như vậy.
“Mạc Thiên, thế mà trước kia anh không nói cho em biết.” Tô Thư Uyển trách vui anh ta một câu.
Chỉ một lời nói đơn giản đã khiến đám bạn của cô ồ lên kinh ngạc. Vừa nghe họ đã biết Tô Thư Uyển có quen biết với Mạc Thiên từ trước.
“Hai người quen nhau sao?” Một nam sinh mạnh dạn hỏi.
“Ừ. Trước đây anh và Thư Uyển từng làm thêm ở cùng một quán cà phê với nhau.” Mạc Thiên từ tốn đáp lại.
“Trời ơi, Tô Thư Uyển, cậu may mắn quá đi mất!”
Đám bạn cô lại được một phen vỡ òa. Tô Thư Uyển chỉ biết ngồi đó nhìn Mạc Thiên mà cười. Ai mà biết cô lại quen được một nhân vật tầm cỡ đến vậy!
Trên sân khấu vẫn đang trình diễn các tiết mục văn nghệ khác, mọi người ở bên dưới vừa theo dõi vừa trò chuyện rôm rả. Thế nhưng trong đám đông ở đằng xa, có một cô gái đang nhìn chằm chằm về phía Tô Thư Uyển, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Mỹ Lệ, em sao thế? Thấy không khỏe ở đâu à?”
“Hừ, em bình thường, nhưng em muốn đi về.” Tô Mỹ Lệ vùng vằng đứng dậy.
Bạn trai cô ta thấy vậy liền kéo lại, hỏi nhỏ:
“Vẫn chưa xem hết các tiết mục mà?”
“Chán ngắt! Về thôi.” Cô ta dẩu môi lên đáp trả.
Sau khi xem phần trình diễn của Tô Thư Uyển trên sân khấu, Tô Mỹ Lệ làm gì còn tâm trạng ở lại chứ? Rõ ràng tối nay cô ta đến đây để vui chơi cùng bạn trai, không ngờ lại được nhìn thấy cô chị gái cùng cha khác mẹ kia tỏa sáng trước mặt bao nhiêu người.
Hơn nữa còn được may mắn biểu diễn cùng Mạc Thiên, một cựu sinh viên ưu tú của trường đại học Bắc Đại!
Thế nhưng không chỉ có Tô Mỹ Lệ, mà trong sân trường ngay lúc này, vẫn còn một người đàn ông bất mãn với phần trình diễn ấn tượng của Mạc Thiên và Tô Thư Uyển.
Ở một góc bìa của sân khấu, Vương Gia Vỹ mặc một bộ đồ đen kín mít, mặt bịt khẩu trang, đầu đội mũ lưỡi trai chỉ để lộ ra cặp mắt sâu hun hút đang nhăn nhíu lại vì tức giận.
Chỉ khác với Tô Mỹ Lệ là Vương Gia Vỹ không bỏ về. Hắn ngồi ở đó, siết chặt tay thành nắm đấm, hai cánh môi mím chặt tiếp tục theo dõi cho đến hết chương trình.
Tiệc tàn, Tô Thư Uyển và Mạc Thiên lên sân khấu chụp ảnh lưu niệm cùng mọi người. Anh ta đứng sát lại, bàn tay vòng ra sau lưng, đặt nhẹ lên cánh tay cô đầy tình tứ.
Vương Gia Vỹ đứng ở đằng xa, cười khẩy thành tiếng. Hắn nghĩ, có lẽ vì Tô Thư được kết hợp trình diễn Mạc Thiên nên mới hào hứng, mong chờ buổi tiệc này đến như vậy. Mỗi hành động của anh ta đều thể hiện sự quan tâm đến cô, thế mà trước kia hắn hỏi, Tô Thư Uyển đã chối rằng hai người không quen biết.
Tức cười!
Biết vậy, Vương Gia Vỹ đã chẳng bỏ phí mấy tiếng đồng hồ quý báu của mình để đến nơi này. Chết tiệt! Hắn điên mất rồi, trước nay là lần đầu tiên hắn làm chuyện vô bổ như vậy.
Di chuyển ra ngoài xe ô tô đang đậu ở cổng sau trường đại học, Vương Gia Vỹ vào ngồi vào trong xe, đóng sầm cửa lại.
“Lái xe về dinh thự.” Hắn quay sang gắt lên với Trần Kiều.
Gương mặt anh lập tức biến sắc. Không phải Vương Gia Vỹ đến đây xem ca nhạc à? Sao lúc trở ra lại có bộ dạng như muốn giết người thế này?
“Phó tổng, anh không khỏe ở đâu sao?”
“Nói ít thôi. Nhức đầu!” Vương Gia Vỹ dựa lưng ra sau, hai tay day trán đầy mệt mỏi.
Thư Ký Trần im lặng không dám hé răng thêm nữa lời. Anh lái xe một mạch về thẳng Vương gia, sau đó xuống xe mở cửa cho Vương Gia Vỹ.
“À phó tổng, hoa hồng của anh?” Trần Kiều chợt nhớ ra bó hoa mà hắn dặn anh mua, hiện còn đang để ở hàng ghế phụ phía sau xe ô tô.
Vương Gia Vỹ trông thấy bó hoa hồng nhung to tướng, tâm trạng càng thêm cáu bẳn. Hắn quay phắt người không thèm nhìn lại, lạnh giọng nói:
“Cho cậu. Muốn làm gì thì làm.”
Trần Kiều ngơ ngác đến sởn da gà. Vương Gia Vỹ mua hoa hồng để tặng anh sao?
Chết thật!