Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 30: Trò chuyện ngoài vườn hoa




Tô Thư Uyển mặc chiếc áo khoác mới mà Vương Gia Vỹ mua cho mình, dưới chân còn mang đôi tất lông cừu hôm trước Mạc Thiên tặng. Cùng một lúc được hai vị thiếu gia nhà họ Vương ưu ái, cô lại đâm ra thảng thốt, lo sợ.

Đã là bảy rưỡi sáng nhưng ngoài trời gió vẫn thổi mạnh. Thật may Tô Thư Uyển trang bị kỹ càng trước khi ra vườn tưới hoa, nếu không lại giống như mấy ngày trước, khí lạnh tràn vào phổi, buổi tối nằm ngủ cứ ho sặc sụa.

Mạc Thiên không biết đã đứng đây chờ cô từ bao giờ. Anh giành lấy bình nước trong tay Tô Thư Uyển, khẽ cười:

“Anh giúp em.”

“Thế sao được? Mạc Thiên, nếu để người khác thấy sẽ không hay đâu!” Tô Thư Uyển hoảng hốt nhìn xung quanh.

Anh ta giữ chặt bình nước, đôi mắt cương nghị nhìn cô:

“Không sao. Trời lạnh như vậy, sẽ không có ai ra ngoài này đâu.”

Tô Thư Uyển do dự một hồi, lát sau lại chạy vào nhà kho lấy thêm một cái bình tưới khác. Dù sao cũng không thể để Mạc Thiên làm thay công việc cho cô được.

“Mạc Thiên, em có thể hỏi anh một chuyện không?”

Anh ta gật đầu, Tô Thư Uyển mới dám nói tiếp:

“Anh với Vương Gia Vỹ, thật sự là hai anh em ruột sao?”

Nghe cô nói, Mạc Thiên khẽ khựng lại, ho nhẹ một tiếng rồi mới trả lời:

“Ừ. Là anh em cùng cha khác mẹ.”

Không biết nên kể cho cô nghe thế nào mới phải. Mạc Thiên chỉ nhớ cách đây vài tháng, Vương Cẩn tìm đến mẹ con anh ta ở bên Pháp, nói rõ sự tình rồi muốn hai người cùng ông ta trở về nước, nhận lại thân phận con cháu nhà họ Vương.

Ban đầu Mạc Thiên không mấy quan tâm lắm. Từ nhỏ anh ta đã không có cha, cuộc sống tự mình phấn đấu, càng không phải loại người ham cầu hư vinh. Nhưng mà mẹ anh ta, sau vài lần nói chuyện cùng Vương Cẩn đã muốn Mạc Thiên theo bà về nước, bước chân vào Vương gia cho bằng được.

“Còn em, vì sao lại đến nhà họ Vương?”

Gương mặt Tô Thư Uyển buồn rười rượi, lúc nào cũng cúi thấp đầu để Mạc Thiên không nhìn ra tâm trạng tệ hại của mình. Chạm nhẹ vào một cánh hoa hồng nhung rực rỡ, cô khẽ nói:

“Em bị cha bán đến đây. Ông ấy làm ăn thua lỗ, nợ tiền nhà họ Vương nên muốn dùng em gạt nợ.”

“Sao ông ta có thể đối xử với em như vậy? Con người bạc bẽo đó, xứng đáng để em gọi một tiếng cha?” Mạc Thiên mím môi đầy bức xúc.

Anh ta vẫn chưa quên những chuyện liên quan đến gia đình mà Tô Thư Uyển tâm sự với mình vào hai năm trước. Nghĩ kỹ lại thì Mạc Thiên còn hạnh phúc hơn cô rất nhiều. Tuy rằng từ nhỏ chỉ có mẹ ở bên cạnh nhưng bà còn yêu thương anh ta thật lòng, còn hơn người cha máu lạnh của Tô Thư Uyển, ngấm ngầm dung túng cho mẹ kế và con gái riêng giày vò cô khốn đốn đến đường cùng.

“Thôi bỏ đi. Không biết chừng ở lại đây còn tốt hơn cuộc sống lúc em ở Tô gia đấy chứ.” Tô Thư Uyển tự an ủi bản thân mình.

Thở phào một hơi vào không khí, cô kéo cao dây kéo áo khoác qua cổ, rồi hướng mắt nhìn Mạc Thiên, mỉm cười:

“Được gặp lại anh, em thật sự cảm thấy rất vui, dù rằng với thân phận hiện tại thì có lẽ chúng ta sẽ không thoải mái nói chuyện cùng nhau được. Mạc Thiên, em cũng mong sau này ở trước mặt những người trong nhà họ Vương, chúng ta giữ khoảng cách một chút. Anh biết miệng lưỡi thế gian đáng sợ thế nào mà? Em không muốn có thêm nhiều rắc rối nữa.”

Mạc Thiên hiểu ý Tô Thư Uyển, anh ta biết cô lo sợ điều gì. Để tránh phiền phức cho cô cũng như chính bản thân mình, yêu cầu này Mạc Thiên có thể đáp ứng với cô gái nhỏ.

“Vậy những lúc chỉ có anh và em, chúng ta có thể thoải mái nói chuyện được không?”

“Dĩ nhiên là được! Chỉ sợ… không có nhiều cơ hội thôi.”

Tô Thư Uyển xòe tay ra trước mặt, cười nói:

“Mau trả bình nước để em còn đi cất. Hôm nay cuối tuần được nghỉ học nhưng một lát nữa em phải đến câu lạc bộ của trường luyện hát. Qua tuần sau nhà trường sẽ buổi lễ chào đón tân sinh viên, thời gian gấp rút nên phải chăm chỉ luyện tập.”

Về năng khiếu ca hát của Tô Thư Uyển, Mạc Thiên đã có dịp thưởng thức qua. Cô hát hay như vậy, đóng góp một tiết mục văn nghệ cho trường cũng là điều dễ hiểu.

“Em là sinh viên trường đại học Bắc Đại đúng chứ?” Anh ta hỏi.

Lần trước Mạc Thiên đã vô tình nhìn thấy thẻ sinh viên của Tô Thư Uyển, bây giờ hỏi lại cũng chỉ để xác nhận.

Cô gật đầu, anh ta cũng không nói gì, chỉ đem bình nước trả lại cho cô rồi đi vào nhà.