Tô Thư Uyển thuận lợi làm hồ sơ nhập học vào đại học Bắc Đại, tuần sau đã bắt đầu kỳ học mới ở trường. Nhìn tấm thẻ sinh viên được phát ngày hôm qua, lòng cô rạo lên một cảm giác ấm áp khó tả.
“Thư Uyển, thiếu gia cho gọi cô kìa.”
Giọng nói của Lâm Túc Kỳ vang lên, cắt ngang mạch cảm xúc của Tô Thư Uyển. Cô cất vội tấm thẻ sinh viên vào ba lô, rồi đi ra ngoài xem Vương Gia Vỹ tìm mình có chuyện gì.
“Thiếu gia, anh cần gì?”
“Giúp tôi thắt cà vạt.” Hắn vừa nói, vừa đưa cho cô chiếc cà vạt màu đen kẻ sọc.
Bình thường công việc này sẽ do Nhiễm Liên làm, hôm nay Vương Gia Vỹ lại chọn Tô Thư Uyển. Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ thắt cà vạt, làm sao có thể giúp hắn?
“Thiếu gia, kỳ thực tôi không biết thắt cà vạt. Anh vẫn là nên gọi Nhiễm Liên hoặc Nhiễm Khiết thì tốt hơn.”
“Cô có thể tập dần mà? Thể hiện thành ý một chút đi, ít nhất là khi tôi vừa trả hết khoản học phí cho cô trong học kỳ đầu.”
Những lời này nghe cũng thật chối tai. Không phải ban đầu Vương Gia Vỹ đã đưa ra hai điều kiện muốn cô phải đáp ứng để được đi học sao? Bây giờ được đằng lấn tới, còn viện thêm cớ này cớ nọ.
“Nếu anh không ngại xấu thì tôi có thể thử.”
Tô Thư Uyển cầm cà vạt trên tay, bắt đầu luồn vào cổ áo Vương Gia Vỹ. Động tác cô trở nên luống cuống, rất nhanh đã được hắn hỗ trợ.
Vương Gia Vỹ nắm lấy bàn tay Tô Thư Uyển, chỉ cho cô từng bước cơ bản. Cô không có thói quen đụng chạm, khó chịu đẩy tay người đàn ông này ra liền bị hắn giữ chặt.
“Yên nào. Sáng nay tôi còn phải đi gặp đối tác quan trọng.”
Vương Gia Vỹ vừa làm hành động, vừa chỉ cho Tô Thư Uyển bằng lời nói. Gương mặt hắn cúi thấp, ghé sát vào tai cô, phả lên đó một luồng khí nóng càng khiến xúc giác Tô Thư Uyển trở nên nhạy cảm, lông mao theo đó dựng đứng cả lên.
Cảm giác ngứa ngáy lan tràn khắp cơ thể, làm cho cô muốn đẩy hắn ra mà chạy mất.
“Xong rồi. Nhìn kỹ chưa, sau này làm giống hệt như vậy là được.”
Vương Gia Vỹ buông tay Tô Thư Uyển ra, chẳng hiểu vì sao da mặt của người con gái này lại mỏng như vậy. Những người phụ nữ khác nếu được hắn ôm ấp sẽ phấn khích đến độ nào, còn đằng này…
“Thiếu gia, nếu anh không cần gì nữa thì tôi ra ngoài nhé.”
Chỉ đợi cái gật đầu từ người đàn ông kia, Tô Thư Uyển liền nâng cao bước chân rời khỏi phòng. Vương Gia Vỹ nhìn theo cô lắc đầu ngán ngẩm, sao cứ phải vội vã tránh hắn như tránh tà vậy? Lẽ nào đối với cô gái này, hắn không đủ thu hút?
Vương Gia Vỹ đến Vương thị, sau khi xem qua lịch trình công việc thì bảo Trần Kiệm đi pha trà chuẩn bị tiếp đãi đối tác. Đúng giờ như đã hẹn trước, hai bên ngồi thương thảo về hợp đồng kinh doanh trong quý mới. Cho đến mười giờ trưa mới đi đến quyết định cuối cùng.
Hợp đồng ký kết thuận lợi, cho nên tâm trạng của Vương Gia Vỹ cực kỳ dễ chịu. Hắn còn đang định gọi điện thoại về nhà sai Tô Thư Uyển mang cơm đến công ty cho mình thì bất chợt nhìn thấy bóng dáng của Châu Viên Cầm.
“Mẹ?”
Theo như dự định thì sau hai hôm nữa bà ấy mới về, nhưng hiện tại mẹ hắn lại xuất hiện ở đây, lẽ nào ở Vương thị đã xảy ra chuyện gì?
Vô lý! Nếu công ty thật sự xảy ra chuyện, thì Vương Gia Vỹ phải sớm biết rồi chứ.
Hắn vội đuổi theo Vương phu nhân, vừa đến gần đã nắm chặt lấy cánh tay để giữ bà lại.
“Mẹ, mẹ đến công ty có chuyện gì vậy?”
“Nói chuyện sau đi. Mẹ phải đi gặp Vương Cẩn đã.”
Trông bà rất căng thẳng, lời nói lại có chút run rẩy. Vương Gia Vỹ khó tránh khỏi nghi vấn trong lòng, rốt cuộc mẹ của hắn đi gặp người đàn ông kia để làm gì?
Bước chân Châu Viên Cầm hướng thẳng đến phòng làm việc của tổng giám đốc. Bà vào bên trong gặp Vương Cẩn, Vương Gia Vỹ đứng ở bên ngoài, đi qua đi lại sốt hết cả ruột.
Cho đến khi Vương phu nhân trở ra, mặc cho Vương Gia Vỹ hỏi gì bà ấy cũng không nói. Châu Viên Cầm đưa tay day nhẹ trán, sau đó nói tài xế riêng đưa mình trở về dinh thự.
“Gia Vỹ, bây giờ mẹ rất mệt, muốn trở về nhà nghỉ ngơi ngay lập tức. Đợi tâm trạng mẹ ổn định trở lại sẽ nói chuyện với con sau.”
Bà ấy thở dài thườn thượt, khuôn mặt cố gắng gìn giữ suốt bao năm tháng giờ đã nhăn nhíu lại, dường như đang có điều bất an trong lòng. Vương Gia Vỹ càng thêm bức bối, chờ sau khi mẹ hắn đi khỏi bèn xông thẳng vào phòng chất vấn Vương Cẩn.
“Chú, rốt cuộc giữa chú và mẹ cháu đã nói chuyện gì? Tại sao thái độ của bà ấy lại trở nên khác lạ như vậy?”
“Gia Vỹ, sớm muộn thì cháu cũng biết thôi. Kiên nhẫn chờ đợi đi, ta đang chuẩn bị điều bất ngờ để dành cho hai mẹ cháu đấy.”