Một năm sau,
Tô Thư Uyển sinh được một bé trai, đặt tên là Vương Gia Khiêm. Nhóc con từ nhỏ đã rất lanh lợi, còn được mọi người nhận xét là giống hệt với Vương Gia Vỹ.
Sao bao đợi chờ, cuối cùng ngày kết hôn của Tô Thư Uyển và Vương Gia Vỹ cũng đã đến.
Hôn lễ bạc tỷ ở thành phố S. Chú rể là tổng giám đốc tập đoàn Vương thị, cô dâu là con gái của chủ tịch tập đoàn Lins. Nghe qua danh tiếng thôi đã khiến người ta phải trầm trồ, ghen tị.
Mọi thứ đều được chuẩn bị chỉn chu nhất, từ lễ đường, trang phục đến thiệp mời dành cho khách. Khu vực lễ cưới bao trọn sảnh lớn khách sạn năm sao thuộc quyền quản lý của Vương thị. Từ ngoài vào trong được phủ đầy hoa tươi, với gam màu đỏ sang trọng của hoa hồng nhung làm chủ đạo.
Váy cưới và vương miện đính kim cương cho cô dâu được đích thân nhà thiết kế hàng đầu của Lins thiết kế và gia công bởi những vị kim hoàn nổi tiếng trên thế giới dày công chuẩn bị. Tô Thư Uyển lấy lại vóc dáng nhanh chóng sau khi sinh, hơn nữa so với trước kia còn có phần nhuận sắc.
Vương Gia Vỹ cứ nghĩ sau khi Tô Thư Uyển sinh con xong, hắn sẽ vừa có vợ có con. Nhưng không, con thì có, nhưng vợ lại bị “người ta” chiếm mất rồi!
Điển hình như hôm nay là ngày trọng đại nhất trong cuộc đời Vương Gia Vỹ, vậy mà gần đến giờ làm lễ, thằng nhóc Gia Khiêm kia cứ khóc quấy lên vì đói. Người khác, ngay cả bà nội lẫn bà ngoại đút cháo cho vẫn không chịu ăn, cứ nhất định bắt Tô Thư Uyển đang mặc váy cưới bế nhóc, đút cho từng miếng cháo mới cười lên toe toét.
“Thằng nhóc này, có muốn cho ba mày có vợ nữa không hả?”
“Sao anh lại nạt con? Mau đi ra ngoài đi, sắp đến giờ làm lễ rồi.”
Vương Gia Vỹ nhìn gương mặt diễm lệ đang đổ mồ hôi của Tô Thư Uyển, không nhịn được mà lấy khăn mùi xoa thấm mồ hôi cho cô. Trước đây hắn cứ nghĩ sinh nhiều con là vui, nhưng nhìn thấy vợ mình vất vả lúc sinh đẻ, và thằng con “báo quá báo” này, hắn nên suy nghĩ lại rồi.
Một đứa là ổn!
…
Giờ lành đã đến, Tô Thư Uyển được mẹ đưa vào lễ đường, đích thân trao tay cho Vương Gia Vỹ. Trước đó, bà đã từng hỏi hắn liệu có thể đem lại hạnh phúc cả đời cho con gái bà không? Hắn gật đầu một cách dứt khoát, đôi mắt sáng lên đầy niềm tin và hy vọng.
Sau khi đọc lời tuyên thệ và trao nhẫn, Vương Gia Vỹ đã trao cho Tô Thư Uyển nụ hôn thật nồng. Lời hứa ở bên cạnh, dù sướng hay khổ, khi thịnh vượng hay lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, thì hắn vẫn một mực tin yêu và chăm lo cho cô, trọn đời trọn kiếp.
Gia Khiêm được bế lên lễ đường, chứng kiến hạnh phúc ngọt ngào của cha mẹ. Thằng bé là kết tinh tình yêu giữa Tô Thư Uyển và Vương Gia Vỹ, là quả ngọt sau chặng đường chông gai trên con đường đến với nhau của hai người.
Sau phần lễ, Tô Thư Uyển và Vương Gia Vỹ đi từng bàn chúc rượu mọi người. Mạc Thiên, Hàn Lĩnh, Hàn Chiêu Dao và bạn bè của Tô Thư Uyển cũng có mặt đông đủ. Khách khứa đông đến nỗi choáng ngợp cả hội trường.
“Hai người yêu đương thế nào rồi? Bao giờ định kết hôn đây?” Vương Gia Vỹ cầm ly rượu lắc qua lắc lại, nhướng mày hỏi Mạc Thiên.
Anh quay sang nhìn Hàn Chiêu Dao đang mặc một chiếc váy xanh đen quyến rũ, tự tin nói với Vương Gia Vỹ:
“Sắp rồi. Anh lấy vợ xong rồi ngồi chờ tin tốt từ chúng tôi đi.”
“Sắp cái gì? Tôi nói sẽ gả em gái mình cho cậu sao?” Hàn Lĩnh ngồi đối diện bất bình lên tiếng.
Đến bây giờ anh vẫn không thể tin được em gái ngọc ngà bảo bối của mình đang qua lại với Mạc Thiên. Trước đây cô không chịu Vương Gia Vỹ, bây giờ lại phải lòng em trai của hắn.
Đúng là số phận sắp đặt thật trớ trêu mà!
“Anh vợ, em cái gì cũng tốt, có gì để anh chê đâu chứ?”
“Hàn gia đồng ý gả Chiêu Dao cho em, em hứa sẽ yêu thương cô ấy, tuyệt đối không như tên đàn ông nào đó khiến người ta bụng mang dạ chửa, mãi sau này mới rước về đâu.” Mạc Thiên lên tiếng, sẵn tiện trêu tức Vương Gia Vỹ.
“Uầy uầy, anh em nhà cậu đấu đá nhau thì thôi đi. Hôm nay là ngày tốt của tôi và Thư Viễn, lôi ông đây vào làm gì?”
Cả bàn tiệc bật cười lớn. Lâm Túc Kỳ cũng ngồi ở đó, đến tham dự hôn lễ với tư cách là bạn của Tô Thư Uyển. Hiện tại cô ấy không còn là người hầu ở nhà họ Vương nữa.
Lâm Túc Kỳ đam mê thời trang, được Đồng Hoa tạo điều kiện, đào tạo bài bản nên tiếp thu rất nhanh. Hiện tại cô ấy đang làm thực tập ở một công ty thời trang con của Lins để học hỏi thêm kinh nghiệm.
Cả bàn tiệc gần mười người, Lâm Túc Kỳ vẫn để ý mỗi Hàn Lĩnh. Cô ấy thích anh mấy năm rồi vẫn vậy. Vẫn cứ thích!
Dù biết có thể cả đời chẳng thể chạm đến anh được.
Hôn lễ kéo dài suốt sáu tiếng đồng hồ, ai nấy đều mệt rã rời. Mạc Thiên ôm eo Hàn Chiêu Dao ra ngoài bãi đỗ xe, cô ấy uống rượu, hai má đỏ ửng lên, nghiêng đầu hỏi Mạc Thiên:
“Ngày mai anh sẽ bay về Mỹ luôn sao?”
“Chưa. Anh còn có việc phải làm.”
“Việc gì chứ?”
Mạc Thiên nhìn Chiêu Dao, xoa nhẹ mái tóc rối của cô ấy:
“Đi thăm ông ấy.”
Chính xác là vào trại giam thăm Vương Cẩn. Nói gì thì nói ông ta vẫn là cha ruột của Mạc Thiên, không có tình thì vẫn còn nghĩa.
“Được, em đi với anh.”
[HẾT TRUYỆN]