Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 114: Muốn nhìn mặt chị lần cuối




“Vị này… mạn phép cho tôi hỏi một câu, bà có quen biết Tô Thư Uyển sao?”

Vương Gia Vỹ bất giác hỏi câu này. Một người ở tập đoàn lớn như Lins sao lại quen biết Tô Thư Uyển? Hơn nữa hợp tác làm ăn là một chuyện quan trọng, vì sao lại đưa ra yêu cầu kỳ lạ như vậy?”

Người kia vẫn rất điềm tĩnh, tay nâng chén trà nhấp nhẹ một ngụm. Ánh mắt sắc sảo của người từng trải chuyện đời nhìn về phía Vương Gia Vỹ, nhoẻn miệng cười.

“Cái này… cậu cứ đáp ứng yêu cầu của tôi là được.”

Bà ấy nói xong rồi cùng trợ lý rời đi. Vương Gia Vỹ băn khoăn không hiểu gì, lập tức cho người điều tra về tập đoàn Lins.

Nghe nói chủ tịch hiện tại của tập đoàn là một nữ doanh nhân gốc Á. Ngoài cái tên Helena thì bà chưa xuất hiện công khai trước giới truyền thông. Dung mạo của người phụ nữ này vẫn còn là một ẩn số, người ta chỉ biết bà ấy qua những tấm ảnh chụp lén không thấy rõ mặt từ những cánh săn ảnh.

Người vừa nãy đến gặp Vương Gia Vỹ, khí chất ngời ngợi. Nhìn cách người đàn ông kia cung kính bà ấy, đoán chừng là một nhân vật tầm cỡ ở Lins.

Vương Gia Vỹ nghĩ, lẽ nào là chủ tịch tập đoàn Lins lại đích thân đến đây muốn hợp tác với Vương thị, chỉ vì muốn gặp Tô Thư Uyển?

Hắn khoan nói chuyện này với Châu Viên Cầm, vẫn muốn tự mình tìm hiểu thêm một chút. Hôm nay đã hứa sẽ về sớm mua bánh ngọt cho Tô Thư Uyển, Vương Gia Vỹ lo giải quyết xong đống công việc, ba giờ chiều liền lái xe ghé vào tiệm bánh gần nhà.

Một chiếc bánh kem phủ socola trang trí bằng dâu tây tươi, hi vọng Tô Thư Uyển sẽ thích. Vương Gia Vỹ về đến dinh thự cũng là lúc cô đang đi dạo ngoài vườn. Hắn đi thay một bộ khác, sau đó mang bánh ra cắt cho Tô Thư Uyển ăn.

“Em ốm quá rồi, phải bồi bổ thêm nhiều một chút.”

“Ốm lúc nào chứ? Mẹ và quản gia Thẩm chăm sóc em rất chu đáo.”

Mới có mấy ngày, Tô Thư Uyển đã quen với việc gọi Châu Viên Cầm là mẹ. Cô cũng rất thích gọi như vậy, có lẽ vì từ nhỏ đến giờ, Tô Thư Uyển mới được nếm trải cảm giác có mẹ trên đời.

Vương Gia Vỹ ôm cô vào lòng, một tay cầm muỗng đút bánh cho Tô Tư Uyển, một tay đặt lên bụng cô, vuốt ve nhẹ nhàng.

“Em định sinh cho anh mấy đứa đây? Hay là sinh bốn đứa, cứ cách hai năm chúng ta lại sinh thêm một đứa, em thấy thế nào?” Vương Gia Vỹ ngồi lẩm nhẩm tính toán trong miệng.

Hắn là con một cho nên hiểu rất rõ cảm giác cô đơn khi lớn lên không có anh chị em ruột, vậy nên hắn muốn sau này có đông con một chút. Dù sao nhà họ Vương cũng không thiếu thốn gì.

Tô Thư Uyển khẽ nhăn mặt. Hai năm sinh một đứa, Vương Gia Vỹ nghĩ cô là heo chắc?

“Không! Một đứa thôi. Sau này em còn phải đi học, ai chăm con chứ?” Cô còn chưa hoàn thành xong chương trình đại học nữa.

“Anh ở nhà chăm con. Thế được chưa?”

“Anh ở nhà thì tiền đâu nuôi em và con chứ? Còn muốn em sinh nhiều đứa nữa?” Tô Thư Uyển chớp chớp mặt hỏi lại.

Hai tay cô không an phận, lại quệt bánh kem rồi bôi lên mũi hắn. Sống mũi của Vương Gia Vỹ rất cao, mỗi lần Tô Thư Uyển ngắm nhìn nó đều không thể rời mắt.

“Vậy thì… cả nhà chúng ta cùng ăn bám bà nội của nó, em thấy được không?” Vương Gia Vỹ nói nhỏ vào tai Tô Thư Uyển, tay thì chỉ vào trong bụng của cô.

Tô Thư Uyển che miệng cười, hỏi hắn:

“Như vậy cũng được sao?”

Vương Gia Vỹ gật gật, bộ dạng lãng tử nháy mắt với Tô Thư Uyển:

“Tất nhiên rồi. Cháu nội của mẹ anh, đương nhiên là bảo bối của bà, sao có thể không nuôi được?”

Cha mẹ nó hưởng nhờ một chút, không tệ!

Hai người ngồi ngoài vườn hoa nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, sau đó Tô Thư Uyển thấy hơi mệt nên vào trong nhà. Được một lúc thì nghe thấy tiếng xì xào bên ngoài.

“Túc Kỳ, có chuyện gì thế?”

“Tớ cũng không rõ nữa. Hình như có người tìm đến nhưng thiếu gia dặn mọi người không cho vào nên mới làm ồn ngoài đó.”

Tô Thư Uyển có hơi tò mò, bèn đi ra xem thế nào. Không ngờ lại nhìn thấy Tô Mỹ Lệ đang bị Vương Gia Vỹ đuổi đi.

“Nếu còn đứng lì ở đây, đừng trách tôi gọi bảo vệ lôi cô ra khỏi cổng.”

“Tôi muốn gặp Tô Thư Uyển. Thiếu gia, anh làm ơn đi…”

Nhìn dáng vẻ của Tô Mỹ Lệ đang rất gấp gáp, như thể có chuyện rất quan trọng cần nói với Tô Thư Uyển. Vương Gia Vỹ nghĩ cô ta đến vòi tiền Tô Thư Uyển rồi làm phiền đến cô, nên mới đuổi đi ngay lập tức.

Nhưng lần này Tô Mỹ Lệ đến tìm Tô Thư Uyển không phải vì tiền. Tô Trác bị ung thư phổi giai đoạn cuối, bây giờ đã cận kề với sinh tử. Ông ta đã làm di chúc, để lại hết tài sản của mình cho hai mẹ con Tô Mỹ Lệ. Chỉ là Tô Trác vẫn còn một nguyện vọng là được gặp Tô Thư Uyển lần cuối.

Tô Mỹ Lệ với Tô Thư Uyển dù sao cũng là chị em cùng cha khác mẹ. Lý Mộc Hương có thể không quan tâm, nhưng Tô Trác là cha ruột của Tô Mỹ Lệ, cô ta đâu thể ngó lơ tâm nguyện của cha mình?

Vì vậy, Tô Mỹ Lệ mới tìm đến tận dinh thự nhà họ Vương.

Nhìn thấy cô ta, Tô Thư Uyển cũng không thể làm thinh được.

“Tô Mỹ Lệ, cô đến đây làm gì?”

“Cha bệnh nặng lắm rồi, ông ấy… muốn nhìn mặt chị lần cuối.” Tô Mỹ Lệ thở dài thườn thượt.