Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 101: Đến bệnh viện phụ sản




Tin tức Vương Minh Tuyết đánh người nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội, không ít những bình luận mắng chửi thậm tệ, cho rằng cô ta cậy tiền, cậy quyền mà chèn ép người khác.

Dưới áp lực dư luận, Vương Minh Tuyết không dám đến trường học. Vương Cẩn phiền não chuyện của con gái, xin nghỉ phép ở công ty mấy hôm. Vương Gia Vỹ ngồi trong phòng làm việc, xem qua những tài liệu điều tra về người chú của mình, khóe môi mỏng nhếch cong thành hình bán nguyệt.

Vương Gia Vỹ đang thu thập đầy đủ bằng chứng để gửi cho cảnh sát, vạch tội trạng làm ăn phi pháp của Vương Cần. Hiện tại hắn đã nắm trong tay được một số bằng chứng hữu ích, nhưng vẫn đang chờ thời cơ chín mùi, một phát hạ bệ lão cáo già đó.

“Vương tổng, có chuyện rồi.”

Thư ký Trần vào trong phòng làm việc, bộ dạng hơi mất bình tĩnh. Vương Gia Vỹ đóng văn kiện trên tay, hỏi:

“Có chuyện gì?”

“Phu nhân… bà ấy đến trường đại học của Thư Uyển, đưa cô ấy đi rồi.”

Vương Gia Vỹ giật mình đứng dậy, gấp gáp hỏi:

“Đi đâu?”

“Tôi nghe nói hình như là bệnh viện phụ sản Quốc Tế.”

Nghe đến hai chữ bệnh viện, Vương Gia Vỹ không kịp suy nghĩ, đến áo khoác cũng không thèm mặc mà chạy nhanh ra ngoài. Hắn dùng thang máy chuyên dụng, một mạch xuống thẳng hầm giữ xe của Vương thị.

Tiêu rồi! Hắn quên khuấy mất vấn đề này. Châu Viên Cầm có lẽ là đưa Tô Thư Uyển đến bệnh viện kiểm tra đứa bé trong bụng. Nếu đến lúc đó bà phát hiện cô không mang thai, ắt sẽ xảy ra chuyện lớn.

Đoạn đường cao tốc thẳng đến bệnh viện phụ sản, Vương Gia Vỹ đạp mạnh chân ga, đầu óc càng trở nên căng thẳng. Hắn không dám nghĩ đến lúc Châu Viên Cầm biết được hắn lừa bà, liệu bà sẽ làm gì cô gái nhỏ kia nữa?

“Này anh, không được đậu xe chỗ này đâu.”

Quá vội vã, Vương Gia Vỹ đỗ xe chắn ngang cổng bệnh viện. Bảo vệ lên tiếng nhắc nhở, hắn đành dời xe đi trong tâm trạng khó chịu.

Nhìn ở đâu cũng thấy bà bầu. Hắn chạy đến quầy tiếp tân, hỏi y tá trong bệnh viện, sau khi nghe một vài hướng dẫn thì tiếp tục chạy đi tìm Tô Thư Uyển.

“Thư Uyển, Tô Thư Uyển…”

Vừa gọi, Vương Gia Vỹ vừa lấy điện thoại gọi cho Châu Viên Cầm. Không thấy bà nghe máy, hắn bèn gọi cho Tô Thư Uyển, cho đến khi Vương Gia Vỹ nghe thấy tiếng nhạc chuông quen thuộc ở gần đó.

Hắn ngước mặt lên nhìn, không ngờ lại nhìn thấy mẹ hắn và Tô Thư Uyển ngay trước mặt. Vương Gia Vỹ vội chạy ngay về phía cô, nhìn trên nhìn dưới kiểm tra qua một lượt.

“Thư Uyển, em không sao chứ?”

Cô giống như người mất hồn, đứng ngây ra không trả lời câu hỏi của hắn. Vương Gia Vỹ càng thêm lo lắng, nhìn sang phía mẹ mình, thở hắt một hơi nặng nề.

Vương phu nhân nắm chặt túi xách trong tay, mím môi khi thấy thái độ của con trai đối với mình. Bà chỉ đưa Tô Thư Uyển đi khám thai, vậy mà xem sắc mặt của hắn, giống như bà đã làm gì xấu xa lắm vậy.

“Về thôi.”

“Mẹ đưa Thư Uyển đến đây làm gì? Có phải…” Vương Gia Vỹ ngập ngừng lên tiếng.

Hắn không biết phải nói thế nào. Mẹ hắn đưa Tô Thư Uyển đến đây, vậy thì chắc chắn đã biết chuyện cô không có thai. Xem sắc mặt của Tô Thư Uyển, có lẽ là đang rất lo lắng, nhưng tại sao mẹ hắn lại có vẻ bình thản đến vậy?

“Còn làm gì nữa? Đi khám thai. Bác sĩ nói thể trạng của thai phụ không tốt, cần bổ sung thêm dưỡng chất để đứa trẻ trong bụng được khỏe mạnh.”

Vừa nói, Vương phu nhân vừa đưa phiếu siêu âm cho Vương Gia Vỹ. Hắn trợn tròn hai mắt, tim đập thình thịch. Đứa trẻ trong bụng? Lẽ nào… Tô Thư Uyển thật sự mang thai sao?

“Mẹ nói… đứa trẻ trong bụng?” Vương Gia Vỹ ngây ngốc hỏi lại.

“Không cần lo lắng, đứa bé vẫn ổn.”

Châu Viên Cầm cho rằng Vương Gia Vỹ đang lo lắng cho đứa bé trong bụng, nhưng thật ra nguyên nhân phía sau, chỉ có hắn và Tô Thư Uyển hiểu rõ. Nếu như hôm nay Châu Viên Cầm đưa cô đến bệnh viện, thì chính bản thân cô cũng không biết mình mang thai chứ đừng nói gì là người đàn ông đó.

Vương Gia Vỹ lái xe đưa hai người trở về, suốt đoạn đường không khí trong xe vô cùng căng thẳng. Tô Thư Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay bấu chặt vào phần váy trước đùi, thỉnh thoảng lại đưa tay lên sờ bụng, cảm nhận sinh linh bé nhỏ ở bên trong cơ thể mình.

Tô Thư Uyển không có chút biểu hiện nào khác thường, càng không có dấu hiệu ốm nghén. Hơn nữa, cô luôn dùng thuốc tránh thai sau mỗi lần quan hệ, vậy đứa bé này ở đâu ra chứ?

Cô không ghét bỏ nó, nhưng mà… thời điểm hiện tại, thật sự không thích hợp.

Về đến Vương gia, Tô Thư Uyển vừa bước xuống xe đã bị Châu Viên Cầm nắm tay kéo vào bên trong. Vương Gia Vỹ căng thẳng đứng chắn ngang trước mặt cô, nói:

“Mẹ muốn làm gì?”

“Mẹ có chuyện muốn nói riêng với Tô Thư Uyển.”

“Nói ở đây luôn đi” Tất nhiên, Vương Gia Vỹ sợ Châu Viên Cầm làm tổn thương Tô Thư Uyển.

Hai bên mặt đối mặt, không ai chịu nhường ai. Vương phu nhân thấy cứng không được, đành dịu giọng với con trai mình.

“Tô Thư Uyển đang mang thai cháu nội của mẹ, con nghĩ xem mẹ có thể làm gì nó đây? Gia Vỹ, mẹ có chuyện cần dặn dò riêng nó, chỉ một lúc thôi.” Nói xong, bà liền kéo Tô Thư Uyển vào trong phòng riêng của mình.