Cô Hầu Câm Của Công Tước

Chương 7: xả hận




Trong lúc cô đang hì hục kéo thùng nước lên từ giếng, một bóng dáng không biết từ đâu lao đến rồi nhanh chóng tặng cho cô một cái tát trời giáng lên má.

Câm ngã xuống nền đất cứng, thùng nước mà cô vừa mới kéo lên cũng thuận thế đổ hết lên cơ thể nhỏ bé gầy yếu, cái lạnh thấu xương nhanh chóng ập đến. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cổ áo bị nắm lấy, đối phương thô bạo dùng sức kéo cô lên rồi gào thật to:

" Mày là cái thứ gì mà cũng dám trèo lên giường của ngài công tước? Chẳng qua chỉ là một con câm bẩn thỉu, lại còn dám tranh đoạt với tao, cái thứ thấp hèn không biết thân biết phận".

Bốp...

Cảm giác đau đớn còn chưa thuyên giảm thì lại truyền đến một cơn bỏng rát, cô gái nhỏ lúc này mới kịp nhìn rõ đối phương, chính là Anh Na.

Có vẻ như sự việc đêm qua khiến cho cô ta không cam lòng, hôm nay liền tìm cô để gây khó.

Đối với sự thô lỗ của người trước mặt, Câm chỉ có thể yếu ớt phản kháng. Trước tiên là đẩy cô ta ra, sau đó chật vật đứng lên.

Anh Na nổi điên, muốn tiến đến túm tóc cô thì bị cản:

" Đủ rồi, cô ấy dù có là nô lệ thì cũng phải do công tước xử lý, không đến lược chúng ta nhún tay vào".

Trưởng nữ hầu gương mặt xinh đẹp mà lúc này hệt như mụ điên, bị người khác ngăn cản chuyện tốt tất nhiên không vui, liền chất vấn:

" Tú Hảo, khôn hồn thì đừng có chen vào chuyện này".

" Nếu như công tước thấy được việc cô làm thì ngài ấy sẽ nghĩ cô muốn vượt quyền đấy".

" Ha, con khốn này chẳng qua chỉ là một nô lệ câm, tôi là trưởng nữ hầu, cô ta làm không tốt công việc được giao thì trừng phạt có gì sai?".

" Nếu cô còn như thế thì tôi sẽ báo với quản gia".

Anh Na đang tức giận, sắc mặt không tốt nay lại càng thêm khó coi, nhưng cũng không dám nói gì nữa. dù cô ta là trưởng nữ hầu, chức vị cao hơn Tú Hảo, nhưng cô ấy lại gọi quản gia lại một tiếng bác, quản gia vốn là tâm phúc của Ba Lạc Bá Tư, nếu hắn biết được thì việc này lại trở nên phiền phức.

Vì một con câm, không xứng.

Vì nghi kỵ thân phận của Tú Hảo cho nên Anh Na cũng không dám làm càn, nhanh chóng bỏ đi, nhưng cũng không quên tặng cho Câm một cái lườm.

Tú Hảo đi đến, ân cần hỏi thăm:

" Không sao chứ?".

Cô gái nhỏ cả người ướt như chuột lột chỉ cúi đầu mà lắc lắc nhẹ.

" Mau đi thay quần áo, nếu có ai trách mắng thì tôi sẽ giúp cô nói một câu. Chậc, trời mùa đông thế này còn bảo cô giặt rèm, đây rõ ràng là làm khó mà".

Câm cúi đầu cảm ơn rồi chạy đi, gió lạnh kèm theo cơ thể ướt đẫm khiến cho cô không thể nào đứng ở đó lâu hơn, sau khi thay xong quần áo, cô sẽ cảm tạ sau vậy. Cô là nô lệ, từ nhỏ đã bị đối xử bất công, đây là lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm của người khác, thực sự quá ấm áp.

Cô gái nhỏ không nhịn được, dù đang lạnh đến phát run nhưng vẫn câu lên một nụ cười đẹp đến động lòng người.

Từng người từng người rời đi, cứ nghĩ chuyện chỉ như thế, nhưng ai mà ngờ mọi việc đều lọt vào mắt của người đàn ông đang đứng ở trên tầng. Con ngươi màu đen u ám nheo lại, môi mỏng mím chặt, chẳng hiểu hắn đang có suy tính gì.

Từ dạo đó trở đi, Câm và Tú Hảo trở nên thân thiết hơn.

Tú Hảo thậm chí vì muốn cả hai giao tiếp dễ dàng hơn mà đã cùng nhau tìm hiểu ngôn ngữ ký hiệu, những ngày tháng sau đó họ ' trò chuyện' dễ dàng hơn rất nhiều.

Hôm nay vẫn như thường lệ, làm xong tất cả công việc, cô gái nhỏ phải đến phòng của công tước để phục vụ.

Tính từ thời gian cô đến nơi này đến nay thì đã hơn hai tháng, cô không quá nhanh nhẹn nhưng cũng phát hiện ra hắn là người có ham muốn nhiều đến mức nào, ấy vậy mà chỉ lệnh cho cô làm bằng miệng.

Có lẽ vì hắn chê bai cô là nô lệ, ngại bẩn cho nên không muốn, trùng hợp là việc này lại là tin tốt đối với Câm.

Hôm nay, Ba Lạc Bá Tư lại đến Hoàng Cung, đi qua cái hồ sen đến mái đình, lại là những người khi trước.

Khắc Bối rót rượu cho hắn rồi dò hỏi:

" Hơn hai tháng nay... nô lệ kia có khiến cho ngài công tước đây hài lòng không?".

Hắn không đáp lại mà chỉ hừ nhẹ, sau đó nốc cạn chén rượu.