Một người phụ nữ trung niên dáng người thanh mảnh bước xuống, Hào Kiện nhìn thấy chiếc xe từ xa liền tập hợp người hầu trong nhà ra sân để đón tiếp, cô gái nhỏ theo thói quen đứng ở hàng cuối cùng.
Vị phu nhân đó ăn vận sang trọng, đi xuống khỏi xe liền đi vào trong dinh thự mà không hỏi han bất cứ điều gì.
" Kính chào đại công tước phu nhân" - Hào Kiện cùng người hầu lâu năm lên tiếng.
Lúc đó Lưu Ly mới biết bà ấy là Từ Huệ, mẹ của hắn.
Đi vào trong đại sãnh, Từ Huệ ngồi ở sofa, gương mặt của bà vẫn luôn trẻ trung dù đã ở ngưỡng năm mươi, không phách lối như hắn, bà tạo cho cô một ấn tượng kiêu kỳ mà lạnh lùng, nhưng cũng không kém hắn là bao, nhất ở ở khoảng khinh thường người khác.
" Nghe em gái ta nói Bá Tư dạo gần đây đang rất cưng chiều một nô lệ?".
Hào Kiện cúi đầu không đáp, như ngầm thừa nhận những gì mà người khác nói.
Từ Huệ cười khinh:
" Đế Quốc này tiểu thư quý tộc chết hết rồi? Hay là thấp kém đến mức không lọt vào mắt của con trai ta, đến nỗi phải khiến cho nó tìm một nô lệ ti tiện về sủng ái?".
"..........".
" Gọi cô ả ra đây, để ta xem thử... thể loại mà Bá Tư thích nó như thế nào".
Hào Kiện cúi đầu, nếu là kẻ khác thì anh còn dám từ chối, nhưng đây lại là mẹ của hắn, anh thực lòng không thể làm trái.
Lưu Ly nhanh chóng từ hàng dưới khó thấy được đưa đến trước mặt đại công tước phu nhân, bà ấy không vội mà nhìn, vuốt ve nữ trang đang đeo trên người vài phút đến khi chán chường mới xoay sang nhìn cô đang quỳ ở dưới nền đất cứng rắn.
" Ha, ta cứ tưởng thế nào. Xem ra mắt nhìn người của Bá Tư ngày càng tệ. Nghe nói nó còn đặt tên cho cái thứ này, đúng là chẳng ra làm sao".
Không một ai dám lên tiếng, một phần là sợ hãi, phần còn lại thì đang thầm cười đang muốn xem kịch hay.
Bản thân Hào Kiện cũng biết tại sao đại công tước phu nhân lại đến đây vào lúc này, người dì của hắn đúng là dốc lòng rồi, đợi đến khi hắn không có mặt ở đây liền đến dinh thự đại công tước mách lẻo.
Không thù oán, nhưng giận cá chém thớt, muốn mượn tay Từ Huệ để trừng phạt Lưu Ly.
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, xem ra con ruồi nhỏ bé là cô hôm nay khó bảo toàn mạng sống rồi.
" Mê hoặc chủ nhân, thứ thấp kém vọng tưởng leo cao thì nên đánh chết mới phải. Lôi ra ngoài".
Dứt câu, Hào Kiện liền tiến tới, gấp gáp nói:
" Đại công tước phu nhân, nếu như làm như thế... công tước về đến tra hỏi thì chúng tôi thực sự rất khó trả lời".
" Chỉ là một nô lệ, làm cho ta không vui cho nên chém chết thì có gì sai? Cần phải có một lời giải thích với Bá Tư thì cứ bảo là cô ả khiến cho ta tức giận".
Hào Kiện suy nghĩ đôi chút, cô gái đang quỳ trên đất sợ hãi nhưng vẫn không dám phản kháng, xem ra hôm nay số cô tận ở đây rồi, có chạy cũng không thoát.
" Đại phu nhân... thực ra lúc công tước ở phía Nam bị ám sát... cô ta đã trị thương cho ngài ấy, cũng được xem là có công...".
" Vậy sao?" - Từ Huệ nhàn nhạt lên tiếng.
" Vâng".
Nếu điều này là do kẻ khác nói thì đương nhiên bà ấy không tin, còn anh vốn là thân tín của hắn, không có lý do nói dối.
Suy nghĩ đôi chút, liền chậm rãi mà nói:
" Khiến ta không vui tức là có tội, nhưng nể tình cũng là một nô lệ trung thành, cũng không đáng bị xử chết......".
Đại công tước phu nhân liếc nhìn nữ hầu đang đứng bên cạnh mình, ra hiệu.
Cô ta lập tức bước đến chỗ Lưu Ly, không chút thương xót nắm lấy tóc cô ấy rồi kéo đến dưới chân bà ta, cô gái nhỏ không than đau, cắn răng chịu đựng.
Từ Huệ dùng mũi giày đắt tiền nâng cằm của cô lên, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào đống trang sức mà không mảy may nhìn Lưu Ly lấy một cái, hệt như đang sợ bẩn.
" Ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là ở bên cạnh Bá Tư, an phận làm một nô lệ và tỳ nữ ấm giường, đừng có mơ mộng viễn vông một ngày nào đó có thể nâng cao địa vị. Hai...".
Một túi tiền được ném xuống bên cạnh cô gái nhỏ, kèm theo một giọng nói đầy chế giễu:
" Cầm lấy đống tiền lẻ này rồi cút khỏi Đế Quốc, vĩnh viễn không được gặp lại con trai của ta nữa. Chọn đi".