Cô Hầu Câm Của Công Tước

Chương 43: không tỉnh






Cô gái nhỏ nằm ở trên giường, dáng vẻ yếu ớt đáng thương, đôi mắt sưng to, hàng mi cong hơi run run, chẳng biết có phải đang gặp ác mộng hay vì mắt sưng khiến cô khó chịu.

Cái chăn dày đắp trên người khiến cô trở nên nhỏ bé, Lưu Ly cuộn tròn cơ thể hệt như một con nhộng tằm đang rúc vào trong kén, thỉnh thoảng phát ra âm thanh rên rỉ.

.......

Đến chiều người đàn ông mới về đến dinh thự, phụ tá đứng ở trước cổng để đón chủ nhân liền chỉ nhận được một cái nhìn lạnh nhạt:

" Sao rồi?".

Hỏi không đầu không đuôi thì muốn người khác phải đáp thế nào đây?

Hào Kiện nghĩ ngợi rồi lên tiếng:

" Vẫn còn ngủ ạ".

Ba Lạc Bá Tư nhiếu mày, đã chiều rồi mà vẫn ngủ?".

Người đàn ông vừa nói vừa bước đi, bộ dạng gấp gáp hệt như đang có chuyện gì rất quan trọng cần phải xử lý, chàng trai đi phía sau thấy hắn không vui liền nói:

" Nếu ngài cảm thấy khó chịu thì tôi sẽ lập tức đánh thức cô ta ạ...".

" Đánh thức cái gì" - Ngài công tước dừng bước chân, quay ngoắc sang nhìn anh một cái đầy cay nghiệt rồi lên tiếng:

" Mời bác sĩ đến đây".

Nói xong liền hướng về cầu thang mà đi.

" Dạ?" - Hào Kiện không tin vào tai mình mà hỏi lại.

Người đàn ông lúc này đã đi lên tầng, hắn nhìn xuống chỗ anh rồi sẵn giọng:

" Gọi bác sĩ nữ".

Tiếp đó quay đầu bước đi không nhìn lại.

Hào Kiện làm việc cho hắn đã lâu, luôn nghĩ bản thân hiểu rõ tính tình của chủ nhân, nhưng lúc này anh chợt nhận ra bản thân dường như đã quá đề cao chính mình.

Nghe theo lời dặn dò, anh tìm đến một nữ bác sĩ có tiếng tâm ở Đế Quốc.

Trong lúc đó, người đàn ông đã đi vào phòng, nhìn cô gái đang nằm trên giường, ngoài cái chăn đang đắp trên cơ thể thì chẳng có lấy một mảnh vải trên gương mặt có chút suy tư.

Ba Lạc Bá Tư nhìn khay thức ăn đang đặt ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh nguội lạnh không vơi dù chỉ là một miếng nhỏ rồi lại nhìn sang cô gái, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống giường, bàn tay chạm vào gương mặt tiều tuỵ kia vuốt ve.

Có lẽ chính hắn cũng không ngờ bản thân sẽ dịu dàng thế này.

Trong căn phòng ngoài âm thanh của đồng hồ thì chẳng còn nghe thấy bất cứ tiếng động gì khác, im lặng và ảm đạm.

Khoảng mười lăm phút sau, dừng trước cửa dinh thự là một xe hai ngựa kéo, một cô gái đeo kính tròn từ bên trong bước ra, trên tay mang theo một cái hộp hình chữ nhật bằng gỗ khá lâu đời.

Hào Kiện từ trong đại sãnh đi ra, giọng nói gấp gáp:

" Mau đi, công tước đang đợi".

Hải Quỳ nhìn thấy anh gấp gáp như thế cũng không tránh khỏi nghi hoặc mà hỏi:

" Nghe nói vết thương của công tước đã lành rồi, chẳng lẽ chỉ là tin đồn?".

" Không phải chữa cho công tước".

" Vậy thì cho ai?".

" ...".

" Nói đi chứ" - Hải Quỳ là nữ nhưng tính nóng còn hơn kem, không có kiên nhẫn mà hối thúc anh trả lời.

" Cho một nô lệ".

" Cái gì?" - Hải Quỳ ngạc nhiên đến trố mắt, tiếp đến liền cười như thể phát điên.

" Tôi xuất thân là quý tộc, từ trước đến nay chẳng hề gây hấn với công tước, hà cớ gì lại muốn sỉ nhục tôi như thế?!".

Bảo một quý tộc xem bệnh cho nô lệ thì đúng là một việc còn kinh khủng hơn sỉ nhục, ở thời đại này nếu như một nô lệ bị bệnh thì sẽ chẳng ai quan tâm, có khi còn bị chém chết để tránh phiền phức.

Nô lệ bị bệnh, quý tộc xem họ chẳng khác nào bệnh dịch.

Hào Kiện nhất thời không biết nên nói gì, nhạt giọng:

" Khi nhìn thấy cô gái đó... cô sẽ không nói được như thế này nữa đâu".

" Chỉ là một nô lệ, còn có thể ghê gớm thế nào?".

Cả hai người đi qua hành lang vắng người, đến căn phòng lớn, anh gõ cửa, được sự chấp thuận mới dám đi vào trong.

Hải Quỳ vốn còn đang tưởng tượng ra một cô gái dáng vẻ tựa hồ ly, không ngừng nói ra những câu như yêu nghiệt với Ba Lạc Bá Tư, nhưng khi cánh cửa được mở ra, đi vào trong, thứ cô ấy nhìn thấy đầu tiên không phải là dung mạo kiều diễm quốc sắc thiên hương của cô gái mà chỉ là một gương mặt hốc hác, gầy gò và vô cùng nhợt nhạt.

Vẫn còn đang cảm thấy suy nghĩ không đúng thì liền nhìn thấy hắn - công tước cao quý, anh hùng chiến tranh, con quỷ máu lạnh đang ngồi bên cạnh dùng khăn lông thấm nước ấm lau lau gương mặt cho cô gái.

Cô ấy nhìn Hào Kiện, anh chỉ hờ hững nhún vai.