Cô Hầu Câm Của Công Tước

Chương 40: to gan (H)






Người đàn ông chưa dạo đầu mà đã đẩy cái thứ to đen đó vào, trong lời nói còn không ngừng trách móc:

" Cố tình xem thường lời nói của ta, ngươi quả thực gan rất lớn".

Chẳng biết từ khi nào mà trên người cô ngay cả một mảnh vải cũng không còn, từng đường cong tuyệt dịu nhanh chóng lộ ra.

Lúc nãy Ba Lạc Bá Tư ở trong phòng đợi mãi mà chẳng thấy cô, tâm trạng liền trở nên bực dọc. Hắn đang nghĩ cô đang làm gì mà ngay cả lời hắn nói cũng nghe không lọt tai, lòng kiêu ngạo của người đàn ông khá cao, cho nên hắn cứ ngồi trên giường mà đợi, muốn xem thử khi nào thì cô mới đến.

Ừ thì... đợi được năm phút liền không nhịn được mà đạp cửa đi ra ngoài, hắn không nói gì mà lên thẳng gác mái, liền nhìn thấy cô nằm ngủ ngon lành.

Dù hắn biết phần lớn là do bản thân hắn để cho cô làm việc quá nhiều cho nên Lưu Ly mới mệt mỏi mà ngủ quên, nhưng cái lòng tự tôn của quý tộc lại thôi thúc hắn không được mềm lòng.

Cô gái nhỏ bị làm từ phía sau lưng, cảm nhận rõ sự khác biệt của cái vật đang đẩy vào điên cuồng kia, Lưu Ly như sắp ngất đến nơi dù cô vừa mới tỉnh giấc. Con hải sâm to lớn kia cường ngạnh tiến vào rồi lại được hắn rút ra phân nửa sau đó lại dập hết vào bên trong, quá trình cứ diễn ra và chưa có dấu hiệu dừng lại.

Cô nằm trên giường, rùng mình, không thể nào chịu đựng thêm được nữa liền đưa tay ra phía sau muốn đẩy hắn ra, nhưng người đàn ông lại thuận tiện nắm lấy cánh tay mảnh khảnh kia, cái hông cường tráng lại càng có thêm điểm tựa để đẩy vào.

Ở nơi cả hai tiếp xúc, ẩm ướt nhầy nhụa, âm thanh mỗi cú va chạm đều chạm đến tai người nghe. Bên trong hoa viên yếu ớt run rẩy đến đáng thương, cô gái nhỏ không chạy được mà còn bị vây hãm, Lưu Ly không thể chịu đựng thêm được nữa, nước mắt như những viên trân châu từng giọt từng giọt lăn dài trên gương mặt nhỏ nhắn, thấm vào trên nệm rồi biến mất.

" A...aaa".

Cô gái nhỏ đáng thương, vì không nói được cho nên chỉ có thể phát ra âm thanh phản kháng, cô kịch liệt lắc đầu, nước mắt tràn ra trông vô cùng đáng thương.

Tên đàn ông nào đó hết nắm lấy cánh ta rồi lại sượt qua eo thon, càn rỡ di chuyển xuống bên dưới, đặt tay ở giữa nơi đang kết hợp, ngón tay se se hạt nhỏ yếu ớt giữa hai cánh hoa.

Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, lưng trần vạm vỡ cũng một mảng ướt đẫm, Ba Lạc Bá Tư nhíu mày điên cuồng đẩy thật sâu, mỗi lần động là lại nhét hết vào bên trong, đến khi cơ thể đã đạt đến giới hạn hắn hệt như hoá điên, gia tăng tốc độ rồi phóng thích tất cả vào trong mật đạo ẩm ướt.

Lưu Ly giật nảy người, bờ mông tròn trịa cong lên, một luồng điện chạy dọc từ sống lưng lan hoả khắp cơ thể, cô đạt đến cao trào, sau đó xụi lơ nằm ở trên giường thở hổn hển.

Cả cơ thể mảnh mai đó chẳng còn chút sức lực, đôi chân thon thả không thể cử động, hệt như vừa mới chạy khắp dinh thự, cô gái nhỏ cố gắng dùng hết sức mà di chuyển nhưng cơ thể lại không cử động theo ý muốn, chỉ có thể nằm yên ở đó.

Người đàn ông sau khi đã hành sự xong xuôi, liền nằm ở đó, từ phía sau lưng ôm lấy cô gái. Dường như vẫn chưa thoả mãn, hắn như con chó đang gặm cắn chiếc cổ trắng ngần của cô, qua vài phút, hắn siết chặt lấy eo thon rồi nằm yên không cử động, có lẽ đã ngủ.

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm vì hắn không có hành động gì hơn thế, cô gái nhỏ như thường lệ định đi xuống giường, bàn chân thon khẽ nhích đôi chút liền nghe thấy giọng nói không mấy vui vẻ của người đàn ông:

" Nằm yên".

Hít vào một hơi lạnh, Lưu Ly cứng đờ. Vì cô xê dịch cho nên giữa hai người cũng có khoảng cách đôi chút, nhưng không quá lớn. Ấy thế mà người đàn ông lại dùng cánh tay rắn chắc ấy bá đạo kéo cô dính sát vào trong ngực mình.

Cô có đôi chút hoảng sợ, dùng sức lực yếu ớt đó giãy giụa.

" Ưn".

" Nằm yên, đừng để ta nhắc lại".

Hắn ôm ngang hông cô gái nhỏ, cả hai người trần trụi dính sát vào nhau, Lưu Ly sợ hắn sẽ làm việc đó thêm lần nữa, không cam lòng mà nghe theo, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy góc chăn trước mắt, căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh.