Cô gái nhỏ quỳ ngồi trên hành lang bằng gỗ, cầm lấy miếng vải cho vào trong thùng gỗ chứa nước, giữa thời tiết giá rét, cô phải lau sạch hành lang bằng tay.
Da tay phồng rộp lên, từng ngón tay run rẩy đáng thương.
Phải chật vật hơn một tiếng đồng hồ cô mới lau xong hành lang, lưng thì tê mỏi, đầu gối vì quỳ quá lâu mà sưng đỏ, khớp gối cũng không dễ chịu.
Câm vén vén những sợi tóc đang rũ xuống gương mặt nhỏ, thở phào vì công việc đã xong, nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì 'Bụp'.
Âm thanh từ phía bên cạnh vang lên, cô xoay đầu nhìn, chỉ thấy thùng gỗ chứa nước bẩn được dựng ngay ngắn bị đá đổ, nước bẩn từ bên trong tràn ra hất lên người cô rồi chảy đầy ra sàn.
" Ối trời, sao lại đặt thùng gỗ ở đây, muốn hại tôi té ngã có đúng không?" - Một giọng nói đầy gắt gỏng vang lên, là của trưởng nữ hầu- Anh Na
" Mau lau lại đi, đúng là chẳng được tích sự gì".
Cô ta vốn không thích cô từ lúc mới vào đây làm, nguyên nhân vô cùng dễ đoán, chỉ vì ái mộ ngài công tước.
Anh Na được trời ban cho nhan sắc vô cùng mỹ miều, ở trong toà thành của công tước vốn chẳng có ai bì kịp, chính vì nhan sắc động lòng người cho nên chỉ trong 4 năm từ một hầu nữ đã trở thành trưởng hầu, cô ta có tài cho nên rất được Ba Lạc Bá Tư để mắt đến, không ít đêm được gọi đến phòng riêng hầu hạ.
Nhưng từ khi Câm đến, cô ta ít được gọi hơn.
Anh Na không biết được nguyên nhân đằng sau, chỉ sợ rằng vị trí của bản thân sẽ mất đi.
Cô gái nhỏ tuy bị câm, nhưng gương mặt của cô vô cùng tinh xảo, tóc đen dài được thắt thành bím sau lưng, ngũ quan thanh tú, mang vẻ đẹp mong manh động lòng người, thân hình lại càng khiến cho nam nhân điên đảo.
Vậy nên ở nơi này ngoài Anh Na thì còn vô số người không ít lần gây sự.
Trưởng nữ hầu sau khi mắng nhiếc xong thì liền xoay người rời đi.
Cô gái nhỏ đứng ở đó, dáng vẻ chật vật vô cùng. Đôi mắt hạnh nhân trời sinh tràn đầy sức sống và vui vẻ nay chỉ thấy được sự buồn bã đến bi thương.
Cô cúi người, cầm lấy cái khăn nhỏ lau những chỗ dính đầy nước bẩn, sàn nhà cô vất vả cả buổi mới làm sạch... lại trở về nguyên vẹn rồi.
Sau khi làm xong công việc thì trời đã khuya, Câm lũi thũi bước đi trong hành lang vẫn chưa được thắp sáng đèn, có vẻ như Anh Na cố tình làm như thế để đày đoạ cô.
Gác mái về đêm mùa đông vô cùng lạnh lẽo, lại chật chội.
Câm gói gọn bản thân trong một cái chăn dày, nhưng cũng chẳng thể nào khá hơn nỗi. Tay chân cô lạnh ngắt, đầu mũi cũng thế, dường như ngoài lạnh thì chẳng còn cảm nhận được điều gì.
Nực cười là người trong toà thành này cô lập cô, chỉ mong cô có thể biến mất khỏi thế gian, nhưng lại sợ bản thân mang tiếng xấu. Để Câm ở trong gác mái tồi tàn, lại đưa một cái chăn dày, xem như bố thí.
Cuộn mình trong chăn, cô hít hít cái mũi. Bàn tay đều phồng rộp nay lại lạnh vô cùng khiến cho cô cảm thấy khó chịu, nhưng cũng chẳn có cách nào để tình trạng chật vật bây giờ khá hơn.
Khi bản thân sắp chìm vào giấc ngủ, Câm bị một tiếng động rất lớn làm giật mình. Cửa gỗ mục nát bị tác động một lực không hề nhỏ khiến nó phát ra âm thanh uỳnh uỳnh và kèm theo một tiếng thúc giục:
" Công tước đang tìm cô đấy, mau thức dậy!!!".
Thân thể rã rời sau một ngày làm việc mệt mỏi, cô gái nhỏ gắng gượng bò dậy, chỉ mới vén góc chăn, không khí lạnh liền tràn vào khiến cho cô phải rùng mình một phen.
Chật vật một lúc thì cô mới mở cửa, nữ hầu truyền tin nhìn cô với gương mặt cau có rồi gắt lên:
" Chậm chạp như rùa, cứ tưởng là chết dí ở trong đó rồi chứ, không biết lên tiếng à?!".
" A..." - Cô gái nhỏ mở miệng cố gắng phát ra âm thanh.
Nhưng chỉ nhận lại sự ghét bỏ và xem thường:
" Hừ, rõ ràng phát ra tiếng nhưng lại không nói được, bị câm thật hay giả vờ thế?".
" A...".
" Thôi ngậm mồm đi, nhức cả đầu, mau đến phòng công tước".
Cô gái nhỏ gật gật đầu rồi nghe theo lời của nữ hầu đó, xem ra đêm nay cô lại phải thức khuya rồi.
Trong căn phòng ngủ xa hoa gam màu đen chủ đạo đã khiến nó trở nên u tối, một bóng dáng to lớn đang ngồi trên sofa, khí tức của hắn phát ra khiến cho người khác bất an.