Vừa xoay người liền thấy người đàn ông đang đứng phía sau, không biết hắn đã đứng đó từ bao giờ, vậy nên cô không tránh khỏi giật nảy người, giỏ đồ đang bê suýt thì không giữ được. Cô nhìn hắn khoảng chừng vài giây, sau đó luống cuống cúi đầu liên tục.
Người đàn ông trên gương mặt không có lấy một nụ cười, dáng vẻ châm chọc thường ngày cũng không. Lúc bị kẻ khác thừa cơ ám sát, trên môi hắn vẫn lộ ra nụ cười khinh thường, nhưng lúc này thì lại lạnh lùng đến đáng sợ.
" Hát đi, sao lại không hát nữa?".
".......".
Vì cô làm ồn cho nên hắn không vui sao? Lưu Ly căng thẳng cúi thấp đầu.
" Giai điệu mà ngươi vừa hát là tình ca, ngươi là có người trong lòng rồi?".
Cô lắc đầu, làm sao cô dám vọng tưởng đến việc này cơ chứ? Là nô lệ, sao có thể yêu đương?
Lưu Ly vô tình ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt hệt như trúng tà của người đàn ông, cả cơ thể phát ra tính hiệu cầu cứu, cô cúi đầu rồi bước đi, muốn rời khỏi căn phòng này ngay lập tức, chỉ sợ bản thân nếu ở lại đây quá lâu thì sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ từ hắn.
Cô xách giỏ đồ nặng nề khó nhọc bước đi.
Một bước, hai bước rồi ba bước...
Bàn chân nhỏ nhắn còn chưa bước được bước thứ tư liền bị một lực đạo vô cùng mạnh mẽ kéo ngược về phía sau, Lưu Ly chưa kịp nghĩ ngợi gì thì thoáng chốc đã bị ném lên giường.
" Nga".
Cô lồm cồm ngồi dậy trong choáng váng, chỉ một giây tiếp theo thì bả vai nhỏ nhắn đã bị bàn tay to lớn ghì xuống. Đôi mắt hạnh to tròn từ đau đớn chuyển sang kinh ngạc và lo sợ rồi lại cảm thấy đau, Lưu Ly nhìn người đàn ông đang ngồi ở trên người mình, dáng vẻ hung hăng không sợ trời không sợ đất của hắn khiến cho cô có cảm giác giây tiếp theo sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
" Chạy?".
Cô lắc đầu.
Sao cô dám chạy chứ, chỉ là vì cảm thấy hắn đang có tâm tình không tốt, nếu cứ ở lại đây thì khó tránh khỏi sẽ bị mắng cho nên muốn ra ngoài.
Bàn tay đang nắm chặt lấy bả vai run run của cô gái dần buông lỏng, hắn chậm rãi di chuyển lên một bên gò má mịn màng mà vuốt ve:
" Ở vườn hoa trò chuyện cùng đàn ông rất vui nhỉ? Thích tên đó?".
" Ư" - Cô lắc đầu.
Lúc nãy cô cùng người kia nói chuyện cũng là vì anh ta là thợ làm vườn mới đến, lạ nước lạ cái cho nên muốn tìm kiếm sự giúp đỡ mà thôi, sau khi biết cô không nói được liền đi tìm người khác.
Người đàn ông dường như không muốn hiểu, hắn di chuyển ngón tay trỏ ở trên đôi môi đầy đặn, giọng nói có chút ghê rợn mà nói với cô gái đang nằm bên dưới:
" Làm sao đây? Ta không có ý định sẽ tác thành cho ngươi cùng tên khốn đó, ta sẽ đuổi việc tên đó vì dám tơ tưởng đến món đồ của ta. Còn ngươi... phải làm thế nào để kẻ khác không có ý định quá phận... nhốt vào trong phòng đến suốt đời, hay là...".
Người đàn ông chẳng hề nói hết câu, ánh mắt lộ ra sự độc ác, cúi người cắn lấy cái cổ nhỏ bé của cô gái đang nằm dưới thân.
" Á!" - Cô đau đớn kêu lên, tiếp đó ra sức vùng vẫy.
Ba Lạc Bá Tư không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy tức giận khi nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác trò chuyện, trong lồng ngực đau đáu, có gì đó nghẹn lại không thể tan biến, cái cảm xúc chưa bao giờ xuất hiện này là gì?
Mãi đến sau này, ngài công tước đáng kính mới biết, thì ra thứ này được gọi là ghen.
Người đàn ông túm lấy cái eo thon thả của cô gái, đem hết mọi cảm xúc khó hiểu trong lòng hạ một đường cắn xuống, nhưng hắn vẫn còn chút tình người khi không khiến cho cô bị thương. Chiếc cổ trắng trẻo nhỏ bé ấy xuất hiện dấu răng. Hắn cảm thấy chưa đủ, liền mút lấy thật mạnh để lại dấu đỏ hồng hệt như cánh hoa anh đào.
Lưu Ly nằm trên giường sợ đến mức cứng đờ cả người, trong đầu cô lúc này là một mảng hỗn độn, cô cố gắng suy nghĩ tìm cách thoát thân nhưng chẳng thể làm được gì cả, một chút cũng không.
Người đàn ông xé nát quần áo cô đang mặc trên người rồi lạnh lùng ném xuống đất, va vào mắt hắn chính là đồi núi đẫy đà nhanh chóng nhấp nhô, Ba Lạc Bá Tư nắm lấy một bên to tròn, cợt nhã mà lên tiếng:
" To đến thế này sao? Không ngờ cơ thể lại lẳng lơ như vậy, đây là muốn dụ dỗ kẻ nào, hử?".