Một bên má đau rát, Câm lại lần nữa ngã trên đất, đầu có hơi choáng váng. Cô đưa tay ôm lấy một bên má, đôi mắt có chút kinh ngạc mở to vì không hiểu việc gì đang xảy ra, chậm rãi ngẩng đầu lên liền thấy một cô gái dáng vẻ yêu kiều đang vô cùng tức giận, tay cầm ly rượu đã chẳng còn lại bao nhiêu, cô ta thét lên đầy oán giận rồi nhìn vào chiếc váy xinh đẹp màu vàng xinh đẹp đang dính một mảng đỏ tươi của rượu.
Nhìn một hồi Câm mới biết được tình hình, có lẽ vì cô vô ý té ngã, dụng trúng vào vị tiểu thư kia cho nên mới làm cho ly rượu trên tay cô ta đổ vào váy. Cô gái nhỏ đứng lên, nhìn vị tiểu thư trước mắt rồi lại nhìn đám đông, lúng túng cúi thấp đầu xin lỗi, nhận lại chỉ là cái nhìn đầy khinh miệt.
" Làm bẩn quần áo của khách dự tiệc còn không biết mở miệng xin lỗi, bị câm à?!!!".
"........".
Cô vẫn cúi đầu hạ mình hết sức có thể, lúc này trưởng nữ hầu liền đi đến, chẳng hiểu sao Câm lại thấy dường như cô ta chỉ đợi đến thế.
" Tiểu thư, thực sự đã phá hỏng tâm trạng của người rồi. Cô ấy quả thực bị câm , tay chân cũng không được nhanh nhẹn, nhưng chắc chắn không phải cố ý làm như thế để khiến cô mất mặt đâu ạ".
Nghe thì như bào chữa, nhưng lời mà Anh Na nói ra chẳng khác nào châm thêm dầu vào lửa. Sắc mặt vị tiểu thư kia tối sầm lại, tức giận nồng đậm, chẳng còn muốn quan tâm đến hình tượng mà cầm ly rượu trong tay tàn ác ném lên người cô.
Ly thuỷ tinh ném trúng vào trán rồi rơi xuống đất vỡ nát, Câm cũng không dám có hành động gì, chỉ đứng yên đợi trút giận.
" Tiểu thư... cô ấy là nô lệ, nhưng người làm vậy...".
" Ha, chỉ là một nô lệ, nếu loại dơ bẩn thế này ở nhà bá tước của ta khi làm ra loại chuyện bất kính này đã bị kéo ra ngoài chém đầu từ lâu rồi".
" Vậy thì ngươi thử xem".
Một giọng nói từ phía giữa đại sãnh vang lên, mang chút khủng bố và lạnh lùng.
Vị tiểu thư kia nhìn hắn to lớn vững chải như một bức tượng chậm rãi bước đến gần, lúng túng chỉnh lại mái tóc, thái độ giận dữ cũng được thu lại đôi chút.
" Công tước, nô lệ câm này đúng là chẳng coi ai ra gì. Em là khách của ngài, cô ta làm như thế chẳng khác nào đang làm mất mặt ngài".
Người đàn ông nhìn cô gái đang chật vật đứng ở đó, một phần trên trán đỏ lên, bị bắt nạt nhưng vẫn cứ cam chịu, một kẻ coi khinh cái hành động không biết phản kháng tự bảo vệ mình như hắn nhìn mà không vui ra mặt.
Vị tiểu thư kia vẫn không ngừng nói bên tai, chỉ mong hắn giúp cô ta đòi lại công bằng, nhưng lại không hề biết hắn chẳng thèm quan tâm, ánh mắt toả ra sát khí nhìn vào Anh Na đang đứng đó không xa.
" Châm dầu vào lửa là cách ngươi làm để bảo vệ danh dự cho chủ nhân?" - Người đàn ông rút thanh kiếm đang vắt bên hông chỉa thẳng nó vào trưởng nữ hầu khiến cho cô ta và tất cả mọi người có mặt tại buổi tiệc kinh hồn bạc vía.
Anh Na không rét mà run quỳ rạp trên đất rồi sợ hãi lên tiếng:
" Công tước, tôi chỉ là muốn giải quyết sự việc này một cách nhanh chóng thôi ạ".
" Buổi tiệc của ta xảy ra sai sót, vậy thì ta nên chấn chỉnh lại từ quản gia cho đến kẻ hầu ở đây rồi".
Hắn quét mắt nhìn Hào Kiện rồi lạnh giọng:
" Đưa tiểu thư bá tước ra xe, bộ dạng thế kia thì dự tiệc gì nữa? Tra hỏi từ trên xuống dưới, kẻ nào có ý định làm loạn đều đuổi hết đi, ta không chứa chấp được những kẻ như thế".
Sự việc này xảy ra quá nhanh và cũng kết thúc quá nhanh, chẳng ai ngờ hắn lại giải quyết như thế, và tất nhiên họ không dám ý kiến, chỉ có thể nhanh chóng lấy lại tâm trạng rồi tiếp tục dự tiệc.
Người đàn ông tiến đến gần cô gái nhỏ đang đứng yên, dưới chân đầy mảnh thuỷ tinh, hắn tuỳ tiện đá phăng sang một bên rồi nhàn nhạt:
" Tuy là nô lệ, nhưng nô lệ ở nhà công tước và nhà bá tước suy cho cùng cũng nên có sự khác biệt, tránh để kẻ nào đó không biết an phận mà làm bậy".
" Ý của ngài đây là...".
Ba Lạc Bá Tư nhìn cô rồi lại khinh thường nhìn đám người không làm gì được hắn liền dùng cô để trút giận, mở miệng mà tuyên bố:
" Từ nay ta ban cái tên Lưu Ly cho nô lệ của mình, để các vị đây còn biết cô ta là nữ nô của nhà công tước ta đây".