Trong căn phòng rộng lớn thoáng chốc chỉ còn lại bóng dáng của người đàn ông đang ngạo nghễ ngồi ở sofa và cô gái nhỏ đứng cách đó không xa, trông cô có chút không tự nhên, hai tay nắm hờ, đôi chân nhỏ không thể đứng yên, từng ngón chân liên tục cử động.
Ba Lạc Bá Tư chống cằm thâm thuý nhìn cô hồi lâu rồi lên tiếng:
" Đứng cách xa thế làm gì, qua đây".
Câm lo lắng nhích từng bước vô cùng chậm chạp tiến đến nơi hắn đang ngồi, đôi mắt hạnh nhân của cô dù trong bóng tối vẫn trong trẻo, chỉ có điều vì lo sợ cho nên có hơi cụp xuống.
Đôi mắt sắc bén của người đàn ông dáng lên người cô, mạnh mẽ quét từ trên xuống. Câm mặc chiếc váy màu kem dài đến qua đầu gối, vốn dĩ với thân phận này thì dù có làm trâu làm ngựa cả đời thì cũng chẳng thể nào chạm được một góc áo, nhưng hắn cố tình bảo quản gia đem váy đến cho cô, từ lúc về đến dinh thự đến nay, hầu như ngày nào cô cũng mặc mỗi bộ quần áo khác nhau, được ăn thức ăn nóng hổi và không còn ngủ ở gác mái lạnh lẽo.
Nhưng Câm cũng không quá kỳ vọng, sau khi vết thương của hắn bình phục, thế nào cô cũng phải trở về với những ngày tháng của kiếp làm nô mà thôi.
Người nào đó ngồi trên ghế, chăm chú nhìn vào đôi chân thon của cô, bàn tay của hắn đang thích thú nhịp nhịp trên ghế bất ngờ đưa đến đặt ở một bên đùi vuốt từ trên xuống, Câm rùng mình, sợ hãi nhưng lại không dám phản ứng thái quá, cứng đờ đứng ở đó.
Ánh mắt của hắn chậm rãi nhìn lên, quan sát gương mặt của cô rồi lại trở về vị trí cũ. Bàn tay to lớn kia nắm hờ lấy chân váy sau đó vuốt ngược từ dưới lên trên, đùi thon non mềm trắng noãn dần dần xuất hiện.
Cô sợ quá liền lui về sau vài bước, chân mày của người đàn ông chợt chau lại, thô bạo túm lấy chiếc váy vô tội rồi kéo mạnh. Đột nhiên bị kéo về phía trước, cô không có điểm tựa liền ngã nhào vào lòng hắn. Trong đầu rất nhanh liền nhảy lên một suy nghĩ chẳng lành, chắc chắn hắn sẽ đẩy ngã cô xuống đất mất thôi.
Nhưng trái ngược với những gì cô tưởng tượng, hắn lại ôm lấy eo thon, đặt cô ngồi trên đùi mình. Chiếc váy bị kéo qua chân, lộ rõ bắp đùi trơn mịn.
Câm lúng túng không biết làm gì, bàn tay nắm chặt, ánh mắt ngơ ngác nhìn hắn rồi lại nhìn xung quanh, váy bị kéo lên quá cao, để lộ vùng hoa viên yếu ớt, cô tái mặt luống cuống dùng tay ghì nó xuống, gương mặt đỏ lên vì xấu hổ.
Bàn tay của người đàn ông chẳng biết từ khi nào đã luồng vào bên trong làn váy, đặt ở trên đùi cô, ngón tay cái không an phận mà vuốt ve vài cái.
" A!" - Câm lo lắng thét lên một tiếng, tay chân lúng túng cựa quậy, ánh mắt của cô sợ hãi không dám đối diện với hắn, cô muốn hắn buông mình ra nhưng cô không thể nói được, chỉ có thể lấy hết can đảm giương đôi mắt lóng lánh như mèo con nhìn hắn, như muốn cầu xin hắn hãy mau thả mình xuống.
Đáp lại ánh nhìn của cô là một đôi mắt sắc bén lộ rõ sự hứng thú, người đàn ông rõ ràng đang công khai 'thả dê' cô mà còn mặt dày cười khẩy rồi nói:
" Căng thẳng cái gì, ta chỉ đang xem thử vết thương trên chân đã lành hay chưa, cũng đâu có ăn thịt ngươi?".
" Ưn... a..." - Cô gái nhỏ hít thở không thông, cảm nhận rõ ràng bàn tay của hắn ngày càng bạo dạng hơn di chuyển vào khe đùi, theo phản xạ cô ngã người về sau cố thoát nhưng bàn tay to của hắn đang vòng qua eo thon đã ngăn chặn tất cả ý định.
Đôi mắt to của Câm ngấn nước, môi mọng mím lại run run, dáng vẻ yếu đuối như đang bị người khác khinh bạc lại không dám phản kháng khiến cho người đàn ông càng thêm được đà lấn tới.
Ngón tay cái của hắn sờ vào nơi yếu ớt kia, cách một lớp quần lót chọc chọc vài cái:
" Nơi này có bị thương không?".
Cô gái co rúm cả cơ thể, lắc đầu kịch liệt, nước mắt như những hạt thuỷ tinh trong suốt không tiếng động lăn dài trên đôi gò má đỏ hồng.
" Ư... huhu...".
Ba Lạc Bá Tư nhếch môi, đồng thời thu tay về tạo cho cô cơ hội thoát thân, Câm nhanh chóng đứng lên rồi chạy ra xa giữ khoảng cách với hắn.
Người đàn ông sờ sờ đầu ngón tay, trào phúng cười:
" Trưng ra gương mặt đó làm gì? Ta sẽ không động đến ngươi, cho nên đừng có tưởng bở".