Cô Hầu Câm Của Công Tước

Chương 22: lên tiếng cảnh cáo






Người đàn ông lười biếng nằm ở trên ghế sofa, bá đạo muốn cô ngồi ở dưới sàn, lúc này khoảng cách của hai người vô cùng gần.

Câm cảm nhận được ánh mắt không mấy hảo cảm từ những người hầu có mặt ở đó, trong lòng không tránh khỏi bất an.

Suy cho cùng, cô vẫn chỉ là một nô lệ, dù có được đối xử đặc biệt thì vẫn không thể khiến cho người khác đối xử với cô bằng thái độ tốt hơn.

Vị bác sĩ ngồi ở đó cũng nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, khiến cho Câm chỉ có thể cúi đầu làm như không nhìn thấy.

" Khám đi" - Người đàn ông lạnh nhạt mở miệng.

Bàn tay đang đặt ở phía sau gáy của hắn bất ngờ vươn đến trước mặt cô, sượt qua gương mặt nhỏ rồi xoa xoa vành tai non mềm. Cô gái nhỏ bất ngờ, nhưng tiếp theo đó lại cảm thấy nhột, cơ thể dâng lên nỗi bất an, đầu vai co rụp lại. Dù cô có ý tránh né nhưng như thế cũng không khiến cho người đàn ông thu lại ma trảo.

Hắn vẫn cứ vuốt ve, thỉnh thoảng ngón tay trỏ thon dài sẽ luồng ra phía sau gáy nhỏ mơ.n trớn đôi lần, ánh mắt thâm thuý dáng chặt lên người cô không khỏi cảm thấy hứng thú vì món đồ chơi này khá thú vị:

" Bác sĩ đang bôi thuốc, nhìn cho thật kỹ vào, nếu như bôi nhầm... thì cái cổ này sẽ phải nhuốm máu đấy".

Ánh mắt của hắn hệt như rắn độc, chậm rãi liếc sang nhìn bác sĩ, đủ để ông ấy kinh hồn bạc vía.

" Nên nhìn ở đâu thì nhìn ở đó, nếu như không quản được con mắt mà cứ quan sát lung tung... thì chỉ còn cách moi ra, ném cho chó ăn".

Vị bác sĩ ngồi ở đó cũng toát cả mồ hôi lạnh, sợ hãi gật gật đầu rồi tập trung bôi thuốc, không dám nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh hắn dù chỉ một cái.

Ba Lạc Bá Tư chẳng thèm than đau, thậm chí còn không đếm xỉa đến vết thương có nhiễm trùng hay không, hắn chỉ nằm đó thảnh thơi mà nghịch vành tai của cô.

Câm vừa phải nghe theo lời của hắn nhìn xem bác sĩ xử lý vết thương thế nào, vừa phải chịu đựng cái động chạm vô cùng khó chịu.

Thuốc được bôi xong, cả cô cùng với vị bác sĩ kia đề toát cả mồ hôi lạnh, vậy mà cái người bị thương lại không rơi lấy một giọt mồ hôi, điềm nhiên nằm ở đó hệt như việc này chẳng hề liên quan đến mình.

" Công... công tước, xong rồi ạ" - Bác sĩ rơi vào cơn hoảng loạn nho nhỏ, chậm rãi đứng lên rồi nói.

" Ừm, lui ra đi" - Người đàn ông lười biếng đáp lại.

Hắn nhìn Hào Kiện, anh ta liền đưa bác sĩ đang sợ chết khiếp đi ra bên ngoài, và cũng kêu nữ hầu có mặt lui xuống hết.

Câm nhìn thấy bọn họ từng người từng người rời đi, cũng nhanh chóng đứng lên, nhưng chỉ mới kịp quỳ thì đã nghe thấy giọng nói không mấy vui vẻ của người nào đó.

" Làm gì thế?".

Cô gái nhỏ nhìn hắn giây lát, rồi lại lúng túng chỉ tay ra phía cửa phòng.

" Muốn ra ngoài?"

" A" - Cô lên tiếng kèm theo một cái gật đầu.

" Ta đã cho phép chưa?".

Hắn đang nói cái gì vậy? Bình thường khi vào trong phòng chủ nhân thì mới cần xin phép, sau đó phải tự giác lui ra ngoài khi đã làm xong nhiệm vụ mà.

Ba Lạc Bá Tư thở dài, đôi mắt nhắm hờ tỏ vẻ mệt mỏi rồi đưa bắp tay rắn chắc đến trước mặt cô:

" Đấm bóp".

Gương mặt của cô hoang mang, nhưng tiếp theo đó cũng phải chấp nhận số phận, máy móc đưa tay lên đấm đấm giúp hắn.

Bắp tay của hắn to lớn vô cùng, nhìn rất có lực, khi quan sát gần thì cô cũng hiểu được vì sao nhát chém của hắn nhẹ nhàng nhưng lại uy lực đến thế.

Cô đấm đấm, nhưng cứ có cảm giác bản thân đang đánh lên cục đá vô cùng cứng, chẳng biết hắn có thoải mái hay không, chỉ biết rằng tay cô muốn sưng lên rồi.

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, cổ tay của cô đã mỏi nhừ, sắp mất cảm giác rồi đây này, hắn còn muốn đấm bóp bao lâu nữa!!!

Câm không cầm được mà phát ra tiếng than thở yếu ớt:

" Ưn\~".

Người đàn ông đang nhắm mắt tận hưởng bất ngờ mở mắt, liếc nhìn cô rồi nói:

" Không cần đấm nữa, lấy trái cây trên bàn đút cho ta".

"............".

Cô xoay lưng lấy đĩa trái cây trên bàn rồi đặt ở trên đùi, dùng nĩa xăm lấy một quả nho xanh đưa đến miệng hắn.

Ba Lạc Bá Tư lười biếng mở miệng, ngậm vào, tiếp đó liền nhíu mày.

" Xăm bằng nĩa không thoải mái, dùng tay đút".

"..........".