Một kẻ xem thường người khác mà lại bất chấp an nguy của bản thân ra chiến trường đúng là một điều vô cùng phi lý, nhưng thực chất Ba Lạc Bá Tư xung phong đến biên ải chỉ vì dòng máu hiếu chiến đến tàn bạo của hắn mà thôi.
Chỉ có chiến trường mới có thể tự do chém giết, dù có vô tình bẻ gãy cổ một tên sĩ quan thì đối với hắn cũng chẳng phả việc gì to lớn.
Chiến tranh kết thúc, hắn tuy tàn bạo nhưng chiến lược đề ra luôn vô cùng đúng đắn, vậy nên cuộc chiến này Đế Quốc chiếm được ưu thế rất lớn, còn chiếm được không ít thuộc địa và tài nguyên.
Ba Lạc Bá Tư bỏ mặc cô gái nhỏ đang ở trong phòng, ngồi xe ngựa đi đến hoàng cung.
Hoàng cung Đế Quốc uy nga, bất cứ ai đến đây đều há hốc, chỉ riêng hắn là chẳng để vào mắt.
Lần đầu đến cũng đã cảm thấy nơi này nhạt nhẽo tầm thường, còn khinh ra mặt những kẻ tán dương lấy lòng.
Hắn là người có dòng máu cao quý, vị trí của hắn nói chính xác là chỉ dưới nhà vua, vậy nên hắn chẳng sợ ai.
Từ lúc chiến tranh kết thúc, cơn khát máu trong người hắn lại càng thêm mất kiểm soát, chỉ hận không thể chém chết từng kẻ hầu trong cung điện của mình.
Người đàn ông khoác áo lông cáo tuyết tự nhiên xem hoàng cung như nhà mình, đi đi lại lại chẳng nể nang ai. Những người có mặt lúc bấy giờ đều cung kính cúi đầu trước hắn, phần nào kiêng dè.
Ba Lạc Bá Tư đi vào hoa viên, ở đó có một mái đình nhỏ được xây dựng giữa hồ sen, bên dưới cá chép bơi lội tung tăng. Muốn đến mái đình phải đi lên một con thuyền nhỏ, có một tên nam hầu cận ngồi dưới bụi trúc, đợi có ai đến thì sẽ đưa sang hồ.
Ba Lạc Bá Tư ngang ngược đứng ở mui thuyền, hầu cận phải vất vả lắm mới có thể điều khiển được thuyền đến mái đình, nhưng chỉ nhận được cái lườm từ hắn.
Vào trong mái đình, ở đó đã có vài người ngồi, thấy hắn đến, một người đàn ông liền hào sảng cười rồi lên tiếng:
" Đến rồi sao? Chúng tôi đây chỉ đợi công tước đến mới dám uống trà đấy!".
Hắn đến bên ghế, ngồi xuống. Nhìn chén trà nghi ngút khói liền chán ghét chau mày:
" Uống một ly rượu thì chết sao".
Vài kẻ trong đó chỉ dám cười cười, chỉ có người khi nãy lên tiếng:
" Haha, ở nơi này đâu có ai dám làm càn. Ngài công tước đây hãy nể mặt mà uống một tách trà đi, nếu uống quen thì... cũng khá ngon, đây là do em trai ngài, Ba Lạc Đồ tìm về đấy".
Nghe thấy cái tên này, hắn càn rỡ hất tách trà trước mắt xuống đất, vỡ tan.
Ba Lạc Đồ là em trai ruột của hắn, so với người anh trai lớn đã 24 tuổi dũng mãnh thiện chiến thì anh ta chỉ thích đọc sách, lại còn kém hơn 2 tuổi cho nên hoàn toàn không hợp ý Ba Lạc Bá Tư.
Hắn nhìn người hầu cận đứng ở cách đó không xa, lớn giọng:
" Đem rượu lên".
Hoàng cung có quy tắc riêng, nhưng không ai dám làm trái ý hắn, đành phải nghe theo.
Chỉ trong vài phút, những chai rượu hảo hạng đã được đem lên.
Khắc Bối, kẻ lên tiếng duy nhất từ nãy đến giờ đến gần rót rượu cho hắn rồi thăm dò:
" Nữ nô câm hôm trước tôi tặng ngài thế nào, hài lòng không?".
Ba Lạc Bá Tư nuốt cạn ly rượu rồi vứt lên bàn, trên trán lộ ra một đường gân đáng sợ:
" Hừ, thấp kém ty tiện, ta không thích những thứ dơ bẩn".
Khắc Bối nghe thấy, chỉ lắc đầu, nhếch môi:
" Biết làm sao được. Người hầu ở toà thành của ngài đều là con cháu quý tộc được gửi đến học tập, lần trước ngài thẳng tay chém chết một cô hầu gái, cũng may gia thế của cô ả không lớn, nhưng nếu xảy ra thêm vài lần nữa thì ai tôn sùng ngài nữa đây?".
Nói xong, Khắc Bối liếc những tên đang ngồi uống rượu, họ biết ý liền lên tiếng:
" Đúng đấy, ảnh hưởng đến thanh danh của ngài thì chỉ có hại chứ không lợi".
Vài tháng trước hắn tìm người phát tiết, sau khi hành sự xong, nữ hầu đó không biết thân biết phận, lén lút táy máy tay chân, bị hắn tận mắt nhìn thấy, trong cơn nóng giận liền chém chết nữ hầu đó.
Vốn những kẻ muốn trở thành công tước phu nhân không ít, chỉ chết một kẻ thì chẳng đáng là bao. Không người này thì người khác, nhưng mồm miệng lại không kín.
Khắc Bối biết được nguyên do, liền đến chợ nô lệ, tìm lấy một nữ nô xinh đẹp dâng lên.