Lưu Ly không cần tận mắt chứng kiến cũng đoán được vài phần, cái con bé này chẳng biết giống ai mà lại không biết sợ là gì, nhìn Vũ Phong đang ngồi ở dưới đất, phu nhân công tước chậm rãi lên tiếng:
" Cậu nói thử xem, là cậu ép con bé hay là có nguyên nhân khác".
Vũ Phong im lặng cúi đầu, Tinh Nhi ngồi ở bên cạnh căng thẳng không thôi, biểu cảm của mẹ như thế kia thì chắc chắn đã đoán ra được rồi, chỉ cần cậu nói bị cô gài bẫy thì thôi xong.
Chàng thiếu niên nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh, trầm ngâm nhìn xuống nền đất rồi tiếp đó nhìn vào công tước phu nhân rồi đáp:
" Là do tôi không khống chế được cảm xúc nên đã làm ra chuyện có lỗi với tiểu thư".
Tinh Nhi lúc đó cảm thấy mọi chuyện không như dự tính, cha thì đang muốn giết cậu, còn mẹ thì đang muốn cạo đầu cô rồi bôi vôi.
" Thực ra con...".
" Là do tôi ạ" - Chàng trai chen vào lời nói của cô gái bên cạnh.
Đương nhiên là Ba Lạc Bá Tư không đồng ý, cậu đã thừa nhận có tâm tư riêng, vậy nên phải trừng phạt vì dám động đến con gái hắn.
Lưu Ly kéo hắn ra ngoài, nhỏ giọng:
" Anh thừa biết tính nết của quý nữ nhà mình nhưng sao lại cứ bênh vực nó mãi thế? Cứ như thế thì sau này nó gây ra hoạ lớn thì anh sẽ làm thế nào?".
" Sao em quát anh vậy?".
" Ngày mai chúng ta hãy nói chuyện với chúng, anh bây giờ nóng giận thế này thì có thể giải quyết được gì?".
Cô nhìn người hầu bên cạnh mình rồi nhỏ giọng căn dặn:
" Việc này không được để cho người khác biết, hãy đi sắp xếp chỗ ngủ dành cho khách, Vũ Phong hôm nay sẽ ở lại đây. Nếu như có ai hỏi thì cứ bảo là ngài anh hùng có việc cần bàn bạc với công tước cho nên hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở đây. Nhớ, tuyệt đối không được để tin đồn thất thiệt nào truyền ra, nếu không thì danh tiết của Tinh Nhi coi như mất sạch".
" Vâng ạ".
Người hầu đưa Vũ Phong sang căn phòng dành cho khách, phút chốc chỉ còn lại Ba Lạc Tinh Nhi ở trong căn phòng to lớn, công tước phu nhân trước khi rời khỏi không quên nhỏ giọng cảnh cáo:
" Đợi mẹ nói chuyện với cha con xong sẽ tính sổ với con sau".
Và đúng như đã nói, sau khi đã xong việc với công tước, Lưu Ly liền vào phòng con gái, tiến đến giường ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ khoan thai ngồi xuống.
Tinh Nhi đứng yên cách đó không xa, gương mặt hiện lên vẻ bồn chồn bất an.
" Con to gan thật đấy, ngay cả việc thế này cũng dám làm".
" Con... con không hối hận".
Được cưng chiều cho nên trời không sợ đất không sợ, việc này chỉ còn một cách giải quyết duy nhất.
Sáng hôm sau, cả gia đình công tước ngồi ăn ở trong phòng khách, Vũ Phong được gọi vào, trải qua một đêm không ngủ, đôi mắt của cậu có chút thâm, gương mặt hơi mệt mỏi, cậu được sắp xếp ngồi ở phía đối diện Ba Lạc Bá Tư, Tinh Nhi ngồi kế bên mẹ mình, cúi đầu không dám nói gì.
Bữa ăn là dịp gắn kết mọi người với nhau nhưng lúc này đây ai cũng đều ăn phần của mình, suy nghĩ phức tạp và không ai giống ai.
Ba Lạc Bá Tư đưa ánh mắt sắp giết người về phía Vũ Phong, ngay cả miếng thịt hảo hạng trong đĩa cũng sắp biến thành thịt bằm. Ngài anh hùng nhìn thấy tình cảnh trước mắt cũng chỉ có thể xem như không thấy.
Lúc này Lưu Ly mới lên tiếng giải vây cho cậu:
" Ăn nhiều vào, trên chiến trường nhiều năm hẳn là rất cực khổ, ngày xưa chồng ta cũng từng như thế, vậy nên ta phần nào hiểu được".
" Vâng" - Cậu gượng gạo đáp.
Tinh Nhi thỉnh thoảng đưa ánh mắt đầy tội lỗi về phía cậu rồi lại cúi đầu ăn, nhìn gương mặt vẫn còn sưng của cậu trong lòng cô đau xót.
Sau khi đã ăn xong, người hầu cũng lui ra hết, lúc này công tước phu nhân mới chậm rãi nói:
" Việc đêm qua ta biết không phải lỗi của cậu, đều là do con nhóc ương bướng nhà ta, nhưng sự việc đã xảy ra rồi".
Vũ Phong trầm lặng cúi đầu rồi vài giây sau liền lên tiếng:
" Việc này con đã suy nghĩ cả đêm rồi, trên chiến trường vô vàng cám dỗ con đều vượt qua được, việc đêm hôm qua... vốn dĩ sẽ chẳng có gì nếu như con kiên quyết, việc này... không phải do tiểu thư ép buộc, phần lỗi cũng do con".
Cậu ngẩng đầu, kiên định nhìn thẳng rồi nói tiếp:
" Con sẽ kết hôn với Tinh Nhi".