Cô Hầu Câm Của Công Tước

Chương 12: giậu đổ bìm leo




Người đàn ông ôm lấy vết thương, bộ dáng vô cùng chật vật, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày. Lúc này hắn nhận được vẻ khinh thường từ những người mà hắn từng xem là cỏ rác.

Khắc Bối đứng ở dưới cầu thang, không di chuyển, hệt như một người cao quý, nhìn đám người kia dần tiến gần đến hắn, cười cợt:

" Lâm vào hoàn cảnh này, ngài công tước của chúng ta đúng là đáng thương nha. Mọi người cũng đừng có làm gì quá đáng, hãy để cho ngài ấy thanh thản mà ra đi".

" Haha, cứ yên tâm. Đương nhiên chúng tôi sẽ tôn trọng ngài công tước quá cố".

Vừa nói dứt câu, kẻ đó liền xông lên rồi vung tay. Thanh kiếm dài từ phía trên nhằm vào cổ hắn mà hạ xuống.

Đám người bên dưới còn đang đứng xem kịch hay, nhưng chỉ vài giây sau liền thấy tên cầm kiếm ngã xuống, không khí lúc đó lạnh đi, đám người đang cười mặt tái mét.

Người đàn ông vẫn ngồi ở đó, chẳng hiểu được vì sao tên kia bị gì. Khi đến gần thì mới thấy một con dao gọt hoa quả đang găm vào bụng gã.

Hoá ra hắn không phải kẻ ngốc, không phòng bị gì đã xuống đây.

Ba Lạc Bá Tư ngồi ở cầu thang, dù bị thương nhưng dáng vẻ của hắn vẫn dửng dưng hệt như điều này chẳng là gì, trên môi câu lên nụ cười nhạt.

Trong mắt hắn, nhửng kẻ yếu thường có tập tính bầy đàn, những tên quý tộc trước mắt đang tắt dần nụ cười đắc ý trên gương mặt và lộ rõ sự bất an cũng như thế.

Hắn bị một thanh đoản kiếm găm vào người, máu chảy đến không ngừng được, vậy mà chúng giải quyết cũng chẳng xong.

Nhìn thấy một tên ngã xuống, đám đông lại có chút phân vân.

" Đang bị thương nhưng vẫn có thể giết người, trở mặt với hắn ta... liệu có ổn hay không?"- Một tên trong số đó thì thầm với Khắc Bối.

" Sợ gì chứ? Hắn đang bị thương, hơn nữa chúng ta người đông thế mạnh, ta thực sự không tin hắn có thể chống cự được".

Lời nói của anh ta như tiếp thêm sức mạnh cho đám người giậu đổ bìm leo đó, bọn họ nhanh chóng xông lên.

Câm bị xô ngã xuống sàn nhà, cứ ngồi đó, không biết là do đã trải qua tuổi thơ cơ cực, hay là vì lòng thương người mà cô dâng lên cảm xúc đồng cảm với người đàn ông. Dẫu sao, kiên cường cách mấy thì bị người mình tin tưởng phản bội luôn khiến cho người khác suy sụp,

Cô gái nhỏ còn quá ngây thơ để biết được cuộc chiến tranh dành quyền lực nó tàn nhẫn đến mức nào.

Hơn nữa, những kẻ này tuy khốn kiếp, nhưng có một điều bọn chúng nói hoàn toàn đúng, chính là mối quan hệ của bọn họ thực chất là quan hệ lợi dụng. Vậy nên khi thấy người khác gặp nạn đương nhiên sẽ không giúp đỡ.

Người đàn ông hiểu rõ điều này, vậy nên hắn cầm lấy thanh kiếm của gã đang thoi thóp dưới sàn, đợi đám người kia tiến đến liền không thương xót vung kiếm.

Dù bị thương nặng thì sao chứ? Bọn quý tộc yếu đuối chỉ biết hưởng lạc mua vui so với một kẻ được tôn là anh hùng chiến tranh như hắn thì chẳng qua cũng chỉ như đám ruồi muỗi vo ve. Định ỷ đông hiếp yếu?

Ai yếu cơ? Hắn ư?

Ha, nực cười.

Ba Lạc Bá Tư men theo thanh vịnh cầu thang đứng lên, lúc nãy còn ôm bụng mà giờ đây lại tiếp tục chém người.

Hắn hệt như đang khiêu vũ, đường kiếm ngọt lịm cắt vào da thịt, máu tươi tung toé, tiếng la thất thanh của những kẻ bị trúng đòn khiến cho những người ở phía sau trở nên loạn.

Một vài kẻ không còn cảm thấy hứng thú với việc được ban thưởng nữa, chỉ muốn chạy khỏi con quỷ khát máu trước mặt.

Nhưng người đàn ông cứ như một cỗ máu không biết đau, vết thương do cử động bị rách ra, túa máu. Huống hồ, đoản kiếm găm trên đó còn đưa được rút ra, nhưng hắn vẫn cứ vung kiếm mà chém.

Đám đông hệt như đang diễn trò hề, lên cầu thang rồi vài phút sau lại xuống cầu thang, nhằm vào cửa chính điên cuồng đập phá, chỉ mong cửa mở, có thể chạy ra ngoài thoát thân bảo toàn mạng sống.

Ngài công tước hất hất cằm, lê thanh kiếm dưới sàn, hiên ngang bước đi. Ai không biết còn tưởng thanh đoản kiếm găm trên người hắn là giả.

" Bên trong bị khoá, bên ngoài bị chặn. Dù có chết do bị ám sát thì cũng là vì... xui xẻo thôi" - Hắn nói lại lời mà một trong số những kẻ đó lúc nãy đã nói.

Đám người đó lúc này mới biết, những kẻ che mặt không phải là kiếp nạn cuối cùng.