Editor: Anne
Beta: An Nhiên
Tiêu Tiêu lén lấy cây bút và tìm cớ rời khỏi nhà của Trương Mộ Đồng.
Trên đường về nhà, Tiêu Tiêu cảm thấy tim đập dữ dội, đầu óc choáng váng, người không còn sức lực, toàn thân như muốn gục xuống khiến cô rất khó chịu.
Đã lâu rồi cô mới thông linh, Tiêu Tiêu không biết mình đang tiến gần đến sự thật hay là do quá căng thẳng, làm cô cảm thấy không ổn.
Lang thang như say rượu, thật vất vả Tiêu Tiêu mới về được tới nhà.
Khi cửa thang máy trên tầng mở ra, cô vô thức nhìn về phía cửa nhà của Trình Gia Dũng, bất giác đưa tay sờ lấy cây bút trong túi.
Nhất định phải giúp anh giải oan!
Với một niềm tin mãnh liệt, cảm giác khó chịu tột độ vừa rồi của Tiêu Tiêu dần dần cảm thấy khá hơn, cô tự pha cho mình một tách cà phê rồi lặng lẽ đợi đêm đến.
Mười hai giờ đêm, vừa còn có tiếng cãi lộn trong tiểu khu giờ đã trở nên im lặng. Tiêu Tiêu mặc bộ quần áo đen đã lâu không mặc, thắp nến trên bàn tròn, cung kính đặt bút vào lòng bàn tay, nhắm mắt lại chờ Chu Vũ “xuất hiện”.
Thời gian cứ thế trôi qua, “cuộc đối thoại” mà Tiêu Tiêu mong chờ đã không xuất hiện. Ngược lại, thể trạng của cô càng ngày càng kém, đầu càng ngày càng choáng váng, nhịp tim ngày càng nhanh, toàn thân toát mồ hôi, sắp ngất đi.
Nhưng Tiêu Tiêu cũng không dám đi nghỉ ngơi, đây là cơ hội cuối cùng của cô, cô cố hết sức giữ nguyên tư thế ngồi, chờ đợi “sự xuất hiện” của Chu Vũ.
Mơ mơ màng màng Tiêu Tiêu cũng không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng vo ve quen thuộc, sau đó là tiếng thở dài của một người đàn ông, Tiêu Tiêu nhận ra ngay, giọng nói đó là của Chu Vũ.
Tiêu Tiêu ngồi thẳng dậy, dường như cảm giác khó chịu vừa rồi biến mất, cô sắc bén hỏi: “Chú Chu, là chú sao?”
“Ai!” Lại có một tiếng thở dài nặng nề vang lên, một lúc lâu sau, giọng nói của Chu Vũ lại xuất hiện một lần nữa: “Tiêu Tiêu, con không sao chứ?”
“Con không sao!” Thực ra, Tiêu Tiêu vẫn rất khó chịu, nhưng cô có thể “gặp” được Chu Vũ, cô có thể vượt qua mọi khó chịu.
“Tiêu Tiêu, ta gặp con là hại con, chính con cũng có thể cảm nhận được, con sẽ luôn cảm thấy không thoải mái khi gặp ‘chúng tôi’, một khi nhìn thấy chúng tôi, thân thể của con sẽ bị đe dọa rất nhiều, tệ nhất kết quả có thể giống như chúng tôi, rời đi thế giới này. “
Tiêu Tiêu đã “nói chuyện” với bọn họ nhiều năm, hòa hoãn với nhau, không ngờ lại bị cái chết đe dọa.
Dù rất sốc nhưng Tiêu Tiêu không có ý định lùi bước, cô là hy vọng duy nhất có thể giúp Trình Gia Dũng “giải oan”, cho dù đó có thực sự là “kết cục xấu nhất” thì cô cũng không quan tâm.
Tiêu Tiêu cố gắng hết sức để giữ thể trạng tốt nhất, gần như cầu xin Chu Vũ ở lại: “Chú Chu, nếu không biết chân tướng, con sẽ không can tâm. Xin hãy nói cho con biết chuyện gì đã xảy ra?”
Chu Vũ là người hiểu rõ nhất sự bướng bỉnh của Tiêu Tiêu, bao nhiêu năm qua, Tiêu Tiêu chưa bao giờ bỏ cuộc việc giải oan cho bố mình. Biết được những nỗ lực khó khăn của cô, Chu Vũ mới sẵn sàng đến để “gặp” cô sau một cuộc đấu tranh tư tưởng mạnh mẽ.
Thấy Chu Vũ đã im lặng, Tiêu Tiêu lại khẩn cầu: “Chú Chu, trả giá như thế nào cũng được, trên đời này con không có người thân, con không có gì để mất, sống chết không quan trọng với con. Con không muốn chết mà không rõ ràng. Chú Chu, nói cho con biết, có phải chính Trương Liên Huy đã gài bẫy bố con và giết ông ấy không? “
Sự chân thành của Tiêu Tiêu đã khiến Chu Vũ cảm động, ông quyết định tiết lộ một số tin tức: “Ba năm trước, tôi bắt đầu nghi ngờ phó cục trưởng Trương, nhưng tôi không có bằng chứng.”
“Tại sao hắn lại hại bố con, bọn họ có thù hận gì?”
“Có lẽ lão Tiêu đã phát hiện Trương Liệt Huy nhận hối lộ.”
Tiêu Tiêu cảm thấy có một ngọn lửa không tên đang đè lên l0ng nguc mình và không có nơi nào để trút bỏ, cô ấy bực bội hỏi: “Với thân phận của Trương Liên Huy trong cục cảnh sát, chúng ta thực sự không còn cách nào sao?”
“Cũng không nhất định, vợ của Trương Liên Huy là điểm đột phá, tôi có thể tìm ra manh mối, tất cả đều dựa vào nhắc nhở của vợ Trương Liên Huy. Bà ấy vô tình nói với tôi rằng chồng bà ấy và một trong bảy nhân chứng đưa ra lời khai giả cho lão Tiêu quen biết với tội phạm. Nhân chứng đó đã rời khỏi đây sau khi khai gian trước tòa. Tôi đã tìm anh ta rất lâu, và chỉ gần đây tôi mới biết anh ta sống ở đâu. Không lâu sau khi tôi gặp anh ta, anh ta bị tai nạn giao thông và có lẽ đã bị giết người bịt miệng…”
Chu Vũ không dám cùng Tiêu Tiêu nói quá nhiều, nghe giọng nói của cô, tình hình không ổn, ông chỉ nói vài câu rồi biến mất.
Tiêu Tiêu đợi rất lâu, trời đã gần sáng, Chu Vũ cũng không có xuất hiện nữa.
Tiêu Tiêu liên tục nhớ lại từng lời Chu Vũ nói với cô. Mẹ của Trương Mộ Đồng là một bước đột phá quan trọng, và cô phải tìm kiếm sự giúp đỡ của mẹ anh ta càng sớm càng tốt.
Tiêu Tiêu đứng dậy, định thay quần áo và đi ra ngoài, cảm giác chóng mặt lại ập đến, lần tấn công này nghiêm trọng hơn lần trước, mắt trợn trắng, tai ù đi, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Ngoài việc chịu đựng sự tra tấn về thể xác, trong lòng Tiêu Tiêu còn lo lắng, bất kể là bất tỉnh hay chết, tin tức quan trọng nhất vẫn chưa được chuyển đến, thật đáng tiếc!
Đột nhiên, Tiêu Tiêu nghĩ đến Trình Gia Dũng đã nói lời cuối cùng với cô trong trại giam, nếu gặp khó khăn, cô hãy đến tìm Lý Trung để được giúp đỡ.
Lý Trung nhất định là đáng để giao phó.
Tiêu Tiêu loay hoay tìm điện thoại, cuối cùng cũng tìm thấy số điện thoại của Lý Trung trong danh bạ, với chút sức lực cuối cùng của mình, cô nói ngắn gọn cho Lý Trung nghe.
Nói xong câu cuối cùng, sức lực của Tiêu Tiêu như bị rút cạn. Cô gục trên ghế sofa thở hổn hển, hơi thở không được êm ả. Cô từ từ nhắm mắt lại, không vùng vẫy, trong đầu nhớ lại cuộc đời ngắn ngủi như một cuốn phim.
Điều kỳ lạ là bóng dáng của Trình Gia Dũng lại xuất hiện trước mặt, từ nhỏ tới lớn, Tiêu Tiêu nhớ rõ. Lúc này, trí nhớ của cô lại hiện về.