Hứa Kiêu Bạch: "..."
Cậu vừa muốn nói gì đó, Lục Thành Nghiễm liền đã nói trước: "Bụng không thoải mái thì uống chút nước ấm, trà sữa cố gắng không nên uống. Nó không chỉ không làm giảm các triệu chứng mà còn có thể mang lại gánh nặng cho dạ dày và ruột em."
Thật ra vào giờ khắc này Hứa Kiêu Bạch muốn thú nhận sự thật mình mang thai với Lục Thành Nghiễm. Cậu cũng không phải là một người thích kéo dài, hơn nữa cậu còn ghét lề mề nhất. Như ba cậu Hứa Tuấn Lân nói, dễ nghe thì gọi là cẩn thận, không dễ nghe chính là không dứt khoát.
Lúc này cậu lại có chút do dự, dù sao lòng người khó lường mà. Ai biết những lão tư bản này đang nghĩ gì trong lòng?
Cậu cố ý để Lục Thành Nghiễm theo đuổi mình, nhưng trước khi hắn biểu đạt ra đủ thành ý, cậu còn cần khảo sát quan sát hắn một thời gian nữa.
Có điều là ở trong lòng Tiểu Bạch đã mặc định hắn có thể làm một ít việc với mình. Ví dụ như ôm, nắm tay, còn về hôn... cho dù cậu không đồng ý nhưng cũng không có tác dụng gì.
Lục Thành Nghiễm nhìn cậu một cái rồi tiếp tục nói: "Còn nữa, người khác cho đồ không nên tùy tiện lấy, nhỡ may người ta tâm mang bất chính với em thì sao? Em cũng được coi là một nhân vật của công chúng rồi, làm việc chuyên nghiệp hơn đi."
Bởi vì trong dạ dày không thoải mái, đầu óc Tiểu Bạch còn ở trạng thái đoản mạch, cho nên lúc Lục Thành Nghiễm đang "giáo huấn", Hứa Kiêu Bạch có chút không kiên nhẫn, thuận miệng ném một câu tương đối phổ biến mấy ngày nay: "Cùng nữ không dưa*"
*与女无瓜Cách nói đồng âm của từ "không liên quan đến bạn" 与你无关. Thực là câu Tiểu Bạch nói câu gốc là "雨女无瓜"
Hứa Kiêu Bạch liếc mắt, một đám nữ sinh mười lăm mười sáu tuổi đối với mình tâm hoài bất chính cái gì được chứ? Tôi thực sự cảm ơn chú lắm luôn á!
Lục Thành Nghễm:??? Khum hiểu...
Nhìn vẻ mặt mơ hồ của Lục Thành Nghiễm, Hứa Kiêu Bạch cũng biết, lão nam nhân cơ hồ không lên mạng, tác dụng của máy tính đối với bọn họ cũng chính là xử lý một chút tiền giấy tài chính, gửi nhận tin nhắn mà thôi.
Hứa Kiêu Bạch cười cười nói: "Không có việc gì, chú Lục muốn mời bọn tôi ăn gì đấy?"
Lục Thành Nghiễm suy nghĩ một chút nói: "Đại học ở thành phố bên này tôi không quen lắm, em xem xem bạn học em muốn ăn gì?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Tôm hùm đất cay đi!"
Vì thế nửa giờ sau ba người liền ngồi canh giữ một nồi tôm đầy ở quán tôm hùm đất cay canh giữ một, tất cả chú ý của Sở Vi đều đặt lên người Lục Thành Nghiễm.
Hắn thấp giọng nói với Hứa Kiêu Bạch: "Duyệt!"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Cậu quên rồi sao? Đây là người mà cậu nói là người mẫu nam trong quán bar hôm đó đấy."
Sở Vi nhớ ra nói: "Ồ... Ánh mắt của tôi có lúc cũng sáng ra phết đấy chứ?"
Hứa Kiêu Bạch đầu đầy hắc tuyến nói: "Ánh mắt của cậu sáng ra từ lúc nào đấy?"
Sở Vi không cho là đúng, khách khách khí khí chào hỏi Lục Thành Nghiễm. Hứa Kiêu Bạch chớp chớp mắt hồ ly, cười tủm tỉm giới thiệu: "Nào, tuy rằng hài người trước đó đã gặp qua, nhưng tôi còn chưa chính thức giới thiệu. Người này là bạn học của tôi tên là Sở Vi, chú cứ gọi là Vi Vi là được."
Nói xong cậu lại xoay người nhìn về phía Lục Thành Nghiễm nói với Sở Vi: "Vị này là đàm em của ba tôi hồi trung học tên là Lục Thành Nghiễm, cậu cũng có thể gọi người ta là chú Lục giống như tôi."
Lục Thành Nghiễm đang uống trà thiếu chút nữa phun ra, tiểu vương bát đản Hứa Kiêu Bạch này, nhất định phải cố ý giới thiệu như vậy sao?
Sở Vi cũng muốn cười phun mật, nhưng vì phối hợp với biểu diễn của Hứa Kiêu Bạch, hắn vẫn rất lễ phép hướng về phía Lục Thành Nghiễm vươn tay ra, hơi khom người nói: "Xin chào chú Lục, cám ơn chú Lục đã mời bọn cháu ăn cơm."
Lục Thành Nghiễm hít sâu một hơi nói: "Đừng khách khí, muốn ăn cái gì cứ tùy tiện, hoàn cảnh nơi này cũng không tệ lắm, các cậu có thể không cần quan tâm đến tôi, cứ nói chuyện của các cậu đi."
Hứa Kiêu Bạch vốn cũng không có ý định quản Lục Thành Nghiễm, dù sao đề tài của cậu và Sở Vi đều là những gì mà người trẻ tuổi hiện nay cảm thấy hứng thú. Ngay từ đầu Lục Thành Nghiễm còn có thể theo kịp tiết tấu, một lát sau Lục Thành Nghiễm lặng lẽ dời ra khỏi nhóm tán gẫu.
Tiểu Bạch và Sở Vi ở đó tán gẫu hăng như lửa, Lục Thành Nghiễm lại nghe không hiểu, bởi vì bọn họ đang nói chuyện fan online của Trần Trình đánh bảng xếp hạng.
Hiện tại giới fan vô cùng nổi tiếng, Trần Trình đã có hội hậu thuẫn có hệ thống.
Những fan này quả thực giống như tổ chức tà giáo, nịnh nọt đầy trời, vì có thể đem Trần Trình quét vào top 10, trên cơ bản có thể đắc tội với tiền bối nghệ sĩ đều đắc tội sạch sẽ. Trần Trình cũng không biết thu liễm, vì chút ló mặt nên tình huống kéo đạp và gây sự cũng thường xuyên xảy ra, có thể nói là không hề ngoại tuyến rồi.
Sở Vi thở dài nói: "Cậu nói đoàn đội của Trần Trình có phải là bị ngu rồi không? Cứ tiếp tục như vậy, ngày cách hắc hồng của hắn cũng không còn xa đâu."
Hứa Kiêu Bạch lại không cho là đúng nói: "Cậu lại không hiểu rồi, hiện tại không phải có một loại thủ đoạn thổi phồng gọi là Dục Dương oanh trước sao? Đầu tiên đem hắn vào điểm chết đen, cứ đen một mức nhất định sau đó liền sẽ tẩy trắng một loạt. Phía trước bị bôi đen thảm bao nhiêu, phía sau có thể thu hoạch được bao nhiêu người qua đường và fan đồng tình bấy nhiêu. Trong này đều là thủ đoạn, chị Từ nói cái này với tôi nhiều rồi."
Sở Vi nói: "Vậy hắn cũng không sợ lấn sâu khó thoát sao? Nhỡ may gặp bùn lún, không có biện pháp tẩy trắng, rửa không thể rửa được, đó không phải là vĩnh viễn không thể xoay người được nữa sao?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Có kim chủ của hắn ở đây, hắn sợ cái gì? Vệ Hồng hận không thể đem tất cả tài nguyên của Kỳ Lân cho hắn, cậu có nghe qua chuyện này chưa? Hắn muốn đóng phim mới của đạo diễn Nghiêm Khắc, người khác mười mấy năm không đi được cửa sau, hắn mấy tháng liền đi được rồi."
Đâu chỉ là phim điện ảnh, phim truyền hình cũng nhận hắn làm nam chính, thậm chí là các ca khúc và MV chủ đề phim truyền hình, cũng như các chương trình tạp kỹ nổi tiếng đều có mặt hắn.
Hai ngày nay, nhiệt độ đề tài của Trần Trình có thể nói là tương đối cao.
Tuy Hứa Kiêu Bạch và Sở Vi không muốn thừa nhận nhưng Trần Trình thật sự nổi tiếng không hề cảnh báo.
Có điều là hai người không thảo luận quá nhiều về đề tài này, rất nhanh liền chuyển chủ đề nghị luận sang chương trình tạp kỹ của Hứa Kiêu Bạch. Tiểu Bạch ôm điện thoại cùng Sở Vi trao đổi tâm đắc, nói: "Nghiêm túc làm chính mình, không điều khiển người, không náo loạn, fan khẳng định có thể nhìn thấy điểm chớp nhoáng của cậu. Nhưng trọng tâm phải nói đến các tác phẩm, mục tiêu sau này chúng ta là phải trở thành một diễn viên chứ không phải là một thần tượng idol." Đây cũng là ý định ban đầu của Tiểu Bạch khi thi khoa diễn xuất, cậu không muốn để cho phù hoa trong giới giải trí mê mẩn hai mắt mình.
Lục Thành Nghiễm ở bên cạnh nghe liền ngẩng đầu nhìn Hứa Kiêu Bạch, tay lại tra mấy ngôn ngữ teen ở điện thoại dừng lại. Nhìn Tiểu Bạch nghiêm túc nói chuyện với bạn, bỗng nhiên phát hiện, đặc tính khó quý giá nhất trên người cậu cũng là đặc điểm mình trân quý nhất.
Tiểu Bạch chân thật, dũng cảm, dám liều mạng xông vào. Rõ ràng chỉ cần cậu nguyện ý, liền có thể nằm xuống hưởng thụ tất cả những gì người thích cậu tặng cho cậu. Cậu cũng không cam lòng nằm trong lòng người khác ái mộ, nhất định phải đón sóng gió bơi vào trong vòng xoáy này.
Trong lúc nhất thời, Lục Thành Nghiễm có chút ngẩn người, lại cảm giác được bả vai trầm xuống.
Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của Hứa Kiêu Bạch cứ như vậy đi tới trước mặt hắn, hai tay khoác lên vai hắn, vẻ mặt tò mò nhìn hắn dùng điện thoại tìm kiếm từ khóa.
"Sao vậy... đánh bảng... siêu thoại? Khụ ha ha ha ha ha!" Hứa Kiêu Bạch cười đến không kiềm được, vừa cười vừa nói: "Chú Lục, chú muốn đánh bảng cho ai đấy?"
Ngay khi Hứa Kiêu Bạch cười, Lục Thành Nghiễm lặng lẽ khóa màn hình điện thoại của mình lại. Bị người ta phát hiện bí mật thật xấu hổ, cũng may hắn không phát hiện mình đăng ký nick phụ theo dõi weibo của cậu. Thỉnh thoảng nhìn vào bức ảnh selfie của cậu, cũng rất thú vị.
Lục Thành Nghiễm hắng giọng nói: "Nhất thời tò mò tìm hiểu một chút thuật ngữ chuyên môn trong miệng thanh niên các em thôi... Có vẻ như nó không phù hợp với tôi."
Lục Thành Nghiễm ba mươi hai tuổi, cho dù hắn là fan hâm mộ già của Hứa Kiêu Bạch, cũng sẽ không giống như những người trẻ tuổi kia thức đêm đi kiếm điểm tích lũy cho cậu. Dù sao người tuổi này đều có gia đình và sự nghiệp. Mặc dù hắn không có gia đình nhưng sự nghiệp của hắn đã chiếm phần lớn thời gian rồi.
Nghĩ như vậy, Lục Thành Nghiễm lặng lẽ mở màn hình khóa điện thoại lên đánh bảng cho Hứa Kiêu Bạch.
Nhìn lực ảnh hưởng của mình hiến ra ngoài, tâm tình Lục Thành Nghiễm thập phần thoải mái sung sướng.
Cơm nước tán gẫu xong xuôi, Lục Thành Nghiễm tính tiền, lại phát hiện quán tôm hùm này là do một đối tác trước kia từng hợp tác với hắn mở.
Người nọ chủ động tiến lên chào hỏi Lục Thành Nghiễm, vừa nhìn hắn mang theo hai thiếu niên, liền hỏi: "Yo? Lục tổng dẫn con nhỏ ra ngoài chơi à? Tôi sẽ giảm giá cho ngài, coi như là một món quà gặp gỡ cho đứa bé đi."
Lục Thành Nghiễm đầu đầy hắc tuyến giải thích: "Không phải con tôi..."
Hứa Kiêu Bạch ở một bên nghẹn cười nghẹn đến cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn mang vẻ mặt cười xấu xa tiến lên ôm lấy cánh tay Lục Thành Nghiễm, cười đến vẻ mặt ái muội nói: "Sếp ơi, lần sau em còn muốn tới nơi này ăn tiếp, có được không ạ?"
Đối tác vừa mới chủ động đi lên chào hỏi mặt liền xanh nét, lập tức hiểu được mối quan hệ này là sao, vội vàng nói xin lỗi với Lục Thành Nghiễm: "Ai da nhầm lẫn chút ấy mà, bữa ăn hôm nay tôi sẽ miễn phí. Lần sau Lục tổng tiếp tục đến tôi vẫn sẽ miễn đơn cho ngài!"
Thẳng đến khi ngồi lên xe, Hứa Kiêu Bạch vẫn còn ngửa ra sau cười, Lục Thành Nghiễm vẻ mặt vô ngữ nói: "Tiểu Bạch, tôi sẽ ghi nợ đấy."
Hứa Kiêu Bạch không sợ hãi nói: "Được! Tôi không tin chú dám đòi lại đâu!" Cậu sờ sờ nhóc con trong bụng mình lại bắt đầu hưng phấn vặn vẹo, lại ôm bụng cười nghiêng ngả.
Dần dần, Tiểu Bạch phát hiện ở cùng một chỗ với Lục Thành Nghiễm sao lại vui vẻ như vậy? Không cần giống như khi ở cùng một chỗ với Trần Trình, phải tùy thời suy xét cảm thụ của người yêu, có thể tùy ý tùy hứng làm nũng trong lòng hắn, loại cảm giác này thật sự tuyệt.
Hứa Kiêu Bạch ngồi ở ghế sau nghiêng đầu nhìn Lục Thành Nghễm dưới ánh đèn đường thành phố. Gương mặt anh tuấn cứng rắn đẹp trai, ngoại trừ lớn hơn mình mười mấy tuổi ra thì cũng không có bất kỳ khuyết điểm nào nữa.
Hứa Kiêu Bạch bỗng nhiên nói: "Chú nói xem, nếu tôi thật sự ở bên chú, chẳng phải sau này chú sẽ đi trước tôi sao?"
Lục Thành Nghiễm đang lái xe bỗng giật mình, qua mười mấy phút sau, Lục Thành Nghiễm mới nói: "Tôi sẽ cố gắng tập thể dục, dưỡng sinh, tu thân dưỡng tính. Giống như cụ tôi vậy, giờ cụ vẫn còn sống. Có thể em không biết đấy thôi, người nhà họ Lục chúng tôi ngoại trừ không phải tự nhiên tử vong ra thì đều có gien trường thọ. Nhưng em cũng không cần lo lắng, vì em tôi sẽ chú ý an toàn, cam đoan sẽ không để cho bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra."
Nói xong Lục Thành Nghiễm đợi nửa ngày, lại không đợi được Hứa Kiêu Bạch đáp lại. Hắn quay đầu lại nhìn Hứa Kiêu Bạch, chỉ thấy tiểu hồ ly đã nằm ở ghế sau ngủ thiếp đi. Hắn thật cẩn thận đem xe dừng ở đường, đem quần áo của mình cởi ra đắp lên người Tiểu Bạch, lại gọi điện thoại cho Hứa Tuấn Lân.
Hứa Tuấn Lân ở đầu kia nhận điện thoại hỏi: "Tiểu Nghiễm sao? Có chuyện gì vậy?"
Lục Thành Nghiễm nói: "Học trưởng, Tiểu Bạch đang ở chỗ tôi, cậu ấy ngủ thiếp đi trên xe rồi. Đường về cách nhà tôi cũng gần không bằng để cho cậu ấy ngủ ở bên tôi đi? Lần trước cậu ấy tới nơi này đồ đạc vẫn còn sẵn, tôi sẽ chăm sóc cho cậu ấy."
Hứa Tuấn Lân suy nghĩ một chút nói: "Như vậy có phải là quấy rầy cậu rồi không?"
Lục Thành Nghiễm nói: "Không có, Tiểu Bạch rất ngoan, không nghịch chút nào hết."
Hứa Tuấn Lân nói: "Hai người không vấn đề gì là tốt rồi, cậu không nên tùy ý thằng bé làm gì thì làm. Vậy thì làm phiền cậu hôm nay rồi, hôm khác đến nhà tôi ăn cơm đi."
Lục Thành Nghiễm đáp lại một tiếng, Hứa Kiêu Bạch ngồi sau lặng lẽ mở một con mắt, kéo áo khoác của hắn che đầu mình lại, run rẩy một lát.