_ Nhị ca xem nè, tên nhãi Mạc Thiên Sầu này đúng là không trông cậy được mà, đeo kính giả lập, chắc tính vừa ở đây vừa ở đây vừa làm việc trong phòng thí nghiệm đây mà.
Một nam nhân nhỏ con, quần áo lượm thượm, tóc tai bù xù bị ném từ cánh gà bay ra giữa sân khấu, trên mắt còn đeo cặp kính to màu đen, theo sau chính là gDAv9ja Lý Khanh, sư phụ của Vương Lang.
Lý Khanh trong hình chiếu lúc này vẫn còn khá trẻ, chỉ khoảng gần 40, nếu không phải bởi giọng nói, chắc Vương Lang cũng không nhận ra Lý Khanh ngay được. Thân hình cao gầy, dáng đứng thẳng lưng, gương mặt tuấn lãng, trên mép có hàng ria con kiến, lúc nói chuyện thì cằm hơi đưa ra trước một chút, ra vẻ cao ngạo, đây đúng là hình mẫu thần tượng của mấy thiếu phụ chán chồng hay mấy thiếu nữ có sở thích ái phụ. Thật khó để liên kết hình ảnh lúc này với lão bản sư phụ trong kí ức của Vương Lang.
Người tóc bù xù lồm cồm đứng dậy, tháo cặp kính to ra, để lộ cặp mắt hốc hác trên gương mặt xanh xao:
_ Không phải tại đệ, tại đại ca nói đệ phải soạn thêm hai học phần yêu cầu nữa.mới trả lại chìa khóa phòng thí nghiệm cho đệ, mà nghiên cứu của đệ lại sắp có bước đột phá rồi, cho nên mới tranh thủ chút.
_ Mặc xác ngươi.
Hai người Lý,La đồng thanh đáp, riêng Lý Khanh bồi thêm câu nữa làm Mặc Thiên Sầu phát hoảng:
_ Trình của ngươi chưa đủ để lôi đại ca ra làm bia đỡ đạn đâu, đợi Trương Thạch về, ta giao phòng thí nghiệm của ngươi cho hắn làm phòng luyện tập, xem ngươi có đột phá nổi nữa hay không. Không cần ngươi nữa, tắt máy quay đi, biết vậy chờ Chính Cát về rồi quay luôn một thể.
Nói xong Lý Khanh bước tới chụm đầu rù rì với La Chính, vấn đề là lúc này cái thiết bị phóng thanh vẫn đang bật:
_ Nhị ca đúng là nhị ca, bài phát biểu vừa rồi thật hùng hồn quá đi, khiến đệ vừa nghe đã cảm xúc không thôi.
La Chính lắc đầu vẻ không hài lòng nói:
_ Ta thì thấy vẫn chưa được, để lần sau quay lại, ta phải nhấn mạnh nhiều hơn đến tầm quan trọng của viện phí, chắc phải tạo thêm hiệu ứng chữ tiền bay qua bay lại, như vậy mới có thể khắc cốt ghi tâm vào đầu bọn nhỏ. Mà đại ca cũng thật là, đâu ra cái lý học xong rồi trả tiền cũng được, vậy mấy đứa bỏ học giữa chừng khỏi đóng tiền cũng được à, vậy sao được.
Lý Khanh đầu gật gù, tay giơ ngón cái vẻ tán thưởng:
_ Nhị ca anh minh, dù sao lúc này hệ thống học viện vẫn chưa hoàn thiện, đợi thêm thời gian nữa, khi các gói học phần đều soạn xong hết rồi. Đệ biết tính đại ca, mấy cái tiểu tiết về sau đại ca không quan tâm đâu, lúc đó anh em mình bắt đầu dụng võ cũng được mà
Đúng là không gì bằng gặp được tri kỷ, La Chính bắt đầu lộ nét con buôn:
_ Nguyên tắc của đại ca thì ta không dám đổi, nhưng thêm chút cũng được mà, học phí có thể nợ, những đã là nợ thì phải tính lãi. Mỗi lần kiểm tra không đạt chuẩn, muốn kiểm tra lại thì tăng thêm phí, học phần yêu cầu thì giá cái sau cao hơn cái trước, tăng độ khó yêu cầu lên để khỏi tốn điểm tích lũy, còn nhiều lắm, cái gì vĩ đại cứ dành cho đại ca, còn việc vặt kiếm lợi này, cứ để ta phụ trách cho. Còn tam đệ thì sao, là giám thị của học viện, cũng phải hỗ trợ trưởng quỹ ta chút chứ.
Đứng thẳng, lấy bộ dáng nghiêm trang, Lý Khanh nói:
_ Con người đệ công chính ra sao, thì nhị ca biết rồi, đại ca vì thế mới giao đệ việc này, không thể làm đại ca thất vọng được. Nguyên tắc của đệ, chỉ một câu thôi, " đối với học viên, mọi sai lầm đều phải trả giá bằng tiền mặt "
__ he he he he
__ hí hí hí hí
__ Thiên Sầu, sao chưa tắt máy quay.
__ Ưmm,.
Đến đây thì không gian buổi lễ khai giảng dần biến mất, mọi thứ mờ nhạt dần rồi tan đi, không gian trở thành màu xanh diệu, nhỏ dần, bao bọc lấy Vương Lang. Khi không gian màu xanh diệu đó tan đi, thì Vương Lang thấy mình trở về vùng màu trắng lúc trước. Chỉ khác là lúc này không thấy tấm bia giới thiệu học viện nữa, thay vào đó là một tấm huy chương kim sắc bảy cánh, to khoảng nửa sải tay, đang xoay vòng chậm chạp.
Cũng may là hình ảnh quay lại chỉ dừng ở đó, nếu kéo dài thêm nữa, sợ hình ảnh sư phụ trong lòng Vương Lang sẽ biến dị nghiêm trọng. Sư phụ này thật là. Có cần phải nghiêm túc bóc lột thế hệ tương lai như vậy không.
Lúc này thì Vương Lang đã dần ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Thứ nhất, cơ thể mình đang thương tổn và hôn mê trong thế giới thật. Việc vùng chứa bị suy kiệt cũng là thật.
Thứ hai, mình đang ở một nơi nào đó, gọi là học viện bắc đẩu, chỉ có thể đến đây bằng tiềm thức thông qua cái huy chương bảy cánh kia.
Thứ ba, học viện này là do sư phụ và các huynh đệ tạo nên, mục đích thì biết rồi. Vấn đề là nơi này vẫn chưa hoàn thiện, đoạn hình chiếu vừa rồi là bằng chứng rõ nhất, không ai lại khai giảng kiểu đó cả.
Thứ tư, những người sáng lập nên nơi này dù còn tồn tại hay không thì mình cũng không giao tiếp hai chiều với họ được. Cái gọi là học phần kia có thể là kiến thức đã được ghi lại. Mình phải dựa theo yêu cầu của hệ thống để học và hoàn thành nó.
Thứ năm, nơi này mình không thể vận dụng năng lượng tinh thần hay năng lượng tinh thuần. Kiến thức nhận được trong tiềm thức phải đem ra thế giới thật để học và rèn luyện sau đó mới vào đây để trả bài. Nếu đạt tiêu chuẩn thì mới học thêm được cái khác. Nhìn chung là không có giới hạn về thời gian trả bài.
.....
......
Vương Lang luôn làm vậy, khi gặp vấn đề gì mới hay khó khăn hắn đều chọn cách suy nghĩ thật kỹ rồi mới ra quyết định. Thói quen này có một phần là do sư phụ hướng dẫn hắn. Việc học khắc mạch vốn không hề đơn giản, trước đây, sau khi truyền đạt xong thông tin cơ bản rồi, sư phụ hay để hắn tự mày mò lấy, tìm cách thực hiện hợp với hắn nhất, sư phụ chỉ nhắc nhở về kĩ thuật thôi. Ông thường nói, trong lĩnh vực chế tạo này, không có tốt nhất, phương pháp nào hợp với mình nhất chính là tốt nhất, nhớ mỗi lần thấy Vương Lang vò đầu bứt tai là sư phụ lại rót hắn chén Thanh Tâm trà, giễu cợt, " khó quá thì bỏ cuộc đi, gian xảo như ngươi làm con buôn thì hợp hơn đó". Nhưng Vương Lang chưa bao giờ từ bỏ.
Đầu tiên phải xem xét ngôi sao bảy cánh này đã.