Cơ Giới Khách

Chương 161: Trưởng thành




Tạ Tấn hơi bất ngờ, câu hỏi này nghe thì nghiêm trọng, nhưng thật ra không khác gì trẻ con hiếu kỳ, vui vẻ mà đáp:

_ Không thể so như vậy được, người tinh anh có nhiều lợi thế, luận chiến lực, người bình thường không thể nào bằng được, vũ sư về cơ bản cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Thấy Vương Lang chép miệng mất hứng, Tạ Tấn bí hiểm nói thêm.

_ Đó là so đấu, còn nếu là quyết chiến sinh tử, một vũ sư liều chết, có thể nắm chắc tám phần, kéo theo một hoàng kim chiến sĩ đi cùng.

Vương Lang kinh ngạc:

_ Thật sao? Hoàng kim chiến sĩ? Chẳng phải vũ sư chỉ là người bình thường rèn luyện mà thành, làm sao có thể?

Ha ha ha ha.

_ Hiền điệp có biết hiện có bao nhiêu hoàng kim chiến sĩ hay không?

_ Không biết.

_ Chính thức là khoảng ba trăm. Vậy hiền điệp có biết có bao nhiêu vũ sư?

Lắc đầu.

_ Cũng chỉ khoảng ba trăm. Vậy nói thử ta nghe, nhân loại có bao nhiêu người tinh anh, có bao nhiêu người bình thường?

Vương Lang hít một hơi suy nghĩ, phút chốc đã hiểu được điều Tạ Tấn muốn nói. Người bình thường nhiều hơn người tinh anh vô số lần, vậy mà số lượng đỉnh cấp hai bên lại bằng nhau. Một bên là trong chất tìm ra chất, một bên là trong lượng tìm ra chất, khó nói hơn thua. Cũng có thể hiểu một cách khác, người bình thường muốn trở thành vũ sư, khó gấp nhiều lần người tinh anh muốn trở thành hoàng kim chiến sĩ.

Tạ Tấn chốt lại suy nghĩ của Vương Lang:

_ Một vạn người, sẽ có một người là võ sư. Nhưng một vạn võ sư, chưa chắc sẽ có một vũ sư.

Vương Lang hít một hơi lạnh, sự trân trọng với danh hiệu vũ sư lại càng cao hơn. Vương Lang đứng dậy, tháo hết râu ria giả trên mặt, lộ ra nét non nớt nhưng cương trực của mình, bước lên phía trước một bước, chắp tay cuối đầu thật thấp về phía Tạ Tấn. Cái khấu đầu này, ý nghĩa khác rất nhiều so với lần đầu gặp mặt.

_ Ha ha ha ha, là tại ta già rồi, tự nhiên thích khoa trương, hiền điệp đừng làm vậy, lại đây, ngồi đi, ngồi đi, trò chuyện, chúng ta tiếp tục trò chuyện.

Thiện cảm của Tạ Tấn dành cho Vương Lang tăng lên rất nhiều, không cần biết bình thường Vương Lang chiêu trò như thế nào. Ánh mắt của Tạ Tấn nhìn rõ, phẩm chất tính cách của Vương Lang. không tệ.

Thậm chí còn vượt trội, khoáng đạt hơn nhiều tên đệ tử Văn Trung Hành của ông, tên đệ tử đó vẫn còn khúc mắc thân phận phân biệt bên trong, giống như người nhìn thấy người trúng số. Lấy điều đó làm động lực tiến lên lúc này thì được, nhưng muốn tiến một bước, hòa hợp với thiên địa để trở thành vũ sư, khúc mắc đó sẽ trở thành tâm ma khó chém bỏ nhất.

Hai người tiếp tục trò chuyện, Vương Lang quen tật tò mò, chuyện gì thấy hỏi được thì cứ hỏi. Nếu thấy Tạ bá bá kia khó trả lời thì lập tức chuyển câu, một câu Tạ bá bá, hai câu Tạ bá bá, rót trà bóp vai xoa đầu gối, nịnh như ngày xưa nịnh sư phụ xin tăng tiền công, môn công phu vỗ đuôi ngựa này, là đỉnh cấp tuyệt học, thâm sâu không bờ bến, người có thể lĩnh ngộ thành công, vô cùng hiếm. Vương Lang theo sư phụ Lý Khanh từ nhỏ, coi như đã nắm được tí da lông.

Tạ bá bá kia cũng vui vẻ ra mặt, tính ra số lời ông nói hôm nay, nhiều bằng mấy năm cộng lại. Mà ở đẳng cấp Tạ Tấn, lời giải thích đương nhiên cao hơn nhiều so với Văn Hành Trung. Huống hồ đây là dụng tâm lý giải.

Tạ Tấn:

_ Trưởng lão? Không nhiều, luôn cố định là 18 người, chỉ có truyền lại hoặc bầu ra khi có người mất đi, không có thêm mới.

_ Tạ bá bá thật lợi hại, chắc chắn bá bá đứng đầu trong 18 người này rồi, nếu không phải thì là do bá bá khiêm tốn mà thôi, gác chân lên đùi con nè, bóp bóp bóp bóp, có người tinh anh nào trong trưởng lão hội không bá bá.?

_ Có, đương nhiên có. Chủ trương của hiệp hội vô cùng cởi mở, không chỉ có người tinh anh, mà mỗi nhiệm kỳ, đều sẽ có ít nhất một tinh thú vương tham gia vào hội đồng. Cơ bản là chỉ cần đủ tài đức, được mọi người công nhận, là có thể đăng ký tham gia vào hội đồng. Mà vừa rồi ngươi nói gì ấy nhỉ.

_ Lang nhi nói là, Tạ bá bá anh minh thần võ, cái gì cũng vượt trội hơn người, chỉ có một khuyết điểm duy nhất cần thay đổi, đó là quá khiêm tốn. Mà hiệp hội hình thành từ lúc nào vậy bá bá, chỉ riêng tòa kiến trúc này, cảm giác như đã từ rất lâu.

_ Ngươi nói đúng, đó chính xác là khuyết điểm của ta, không phải đứa trẻ nào cũng thông minh như ngươi đâu. Hiệp hội sinh tồn giả đã tồn tại từ rất lâu, tên gọi mỗi thời có thể mỗi khác, cách thức hoạt động cũng vậy nhưng đều giữ mục đích chung là cân bằng quyền lợi của nhân loại trên địa cầu. Cơ cấu hiệp hội như bây giờ là nhờ đại ca Vương Nhất thống nhất nhiều tổ chức rải rác lại mà thành, từ đó tạo nên sự phát triển ổn định mấy chục năm nay.

_ Đại ca Vương Nhất?

_ Tên tiểu tử ngốc này, kiến thức của ngươi bị gì vậy hả. Chuyện của đại ca không cần ta phải nói, lát nữa cho ngươi cuốn sách về mà học thuộc đi, chỗ đó, chỗ đó, bóp mạnh chút.

_ Chỗ này đúng không bá bá, để con. Vậy mối quan hệ của liên minh và hiệp hội là như thế nào?

_ Cùng chung mục đích, luật đầu tiên của cả hai đều viết giống nhau, " trung thành với nhân loại ". Thỉnh thoảng có xích mích cũng chẳng là gì, toàn bọn hậu bối gây chuyện, người già chúng ta coi đó là dịp uống trà với nhau. Người tinh anh thì cũng chỉ là người mà thôi, xương trắng máu đỏ cả, không phải sao?. Thật ra mấy chục năm nay, từ khi có chiến trường không gian, bọn họ thiệt thòi nhiều lắm, mà chẳng phải ngươi cũng là tinh anh đó sao.

_ Thiệt thòi? Tại sao lại thiệt thòi. Bọn họ đều cao cao tại thượng, có chức có quyền cả mà, sung sướng hưởng còn chưa kịp, lấy đâu ra mà thiệt thòi.

_ Đúng là trẻ con, tầm mắt nông cạn. Nghe thử nha, mười năm nay chỉ có khoảng trên dưới mười mấy vũ sư qua đời, tám phần trong số đó là bệnh tật tuổi cao sức yếu. Số còn lại là do sơ xẩy trong vùng sinh tồn. Nhưng ngươi có biết, cũng trong 10 năm đó, có bao nhiêu hoàng kim chiến sĩ chết trận tại chiến trường không gian hay không, hơn 40 người đó, mà trong đó số người nguyên vẹn xác mang về địa cầu chôn cất, sợ chưa đủ một bàn tay. Ngươi nói thử coi, không phải thiệt thòi, thì là gì?

Nghe xong, Vương Lang hít một hơi lạnh, nhân sinh quan của hắn một lần nữa rung động, bắt đầu từ hôm nay, sẽ có những chuyện hắn không muốn nghĩ, cũng phải nghĩ đến, con người là vậy, đi từng bước mà lớn, hôm nay, hắn một lần nữa thêm trưởng thành.

Nét mặt này của Vương Lang lọt vào mắt Tạ Tấn, nụ cười trên môi ông càng thêm rạng rỡ.

_ Làm gì đó, bóp mạnh thêm một chút đi, an tâm, ngươi là sinh mệnh sư, có nộp đơn xin ra chiến trường chiến đấu, cũng không ai ký cho đâu. Bóp thấp xuống một chút.

_Tạ bá bá, còn vùng sinh tồn thì sao? Chẳng lẽ cả hiệp hội và liên minh hợp lại, đều không làm được gì à? Tại sao không thu hết vào, như vậy không tốt hơn sao, con nghe nói tổng diện tích nhân loại chiến đóng, còn chưa tới một phần mười diện tích của vùng sinh tồn.

_ Chậc, uổng cho ngươi mặt mũi sáng sủa, sao đầu óc lại ngốc đến thế. Ta hỏi ngươi vào vườn hái trái bẻ cành tốt hơn, hay chặt hết cây nhóm củi tốt hơn. Mà cho dù có muốn chặt, cũng không chặt được. Nhớ kỹ một điều, không bao giờ được coi thường vùng sinh tồn, nhân loại có thể tuyên bố là chủ, nhưng chưa bao giờ thật sự là chủ của hành tinh này đâu. Thêm một việc nữa, hiệp hội có tinh thú vương tham gia, chẳng lẽ liên minh kia lại không? Hiểu chưa tiểu tử ngốc.

Tạ Tấn trưởng lão nói nghe hời hợt, nhưng vào tai Vương Lang như tiếng sấm, chuyện này nghe thì dễ hiểu, nhưng nếu không biết thì sẽ khó mà nghĩ đến. Những câu hỏi kế tiếp hắn dè dặt hơn nhiều.

_ Vậy còn bảy đại gia tộc thì sao? Đừng nói cũng dính líu vô đó nha.

_ Ta họ gì? Nói xong Tạ Tấn trưởng lão nhìn Vương Lang giễu cợt. Vẻ mặt sắt không rèn thành thép.

Vương Lang hiểu ngay, Tạ trưởng lão, Tạ đại gia tộc, chẳng trách. Tuy nhiên thông qua câu trả lời này, Vương Lang cũng ngờ ngợ đoán được lý do tại sao mình được mời đến đây. Chính là các đại gia tộc thông qua thế lực bên trong hiệp hội sinh tồn giả, lên tiếng mời chào.

Lại nghĩ đến Thái Phổ, chẳng trách y thoải mái đến vậy, đây không phải là đi chữa bệnh, là hắn mang mình đi bán mới đúng. Nhưng nghĩ thông lại làm Vương Lang thoải mái hơn, tiếp xúc với Tạ Tấn, làm hắn thoáng nhớ đến những ngày còn sư phụ. Đã vậy muốn biết gì thì hỏi luôn.

_ Tạ bá bá vừa nhìn đã biết là người phi thường, chẳng trách phải khiêm tốn đến thế, nếu không thì người khác chẳng phải ghen tị đến chết hay sao. Tạ bá bá, vậy tinh thú trong vùng sinh tồn, chẳng lẽ chịu bị chúng ta săn bắn đào bảo hay sao, tinh thú vương không lẽ dễ nói chuyện đến vậy.

_ Ngươi đi một vòng trụ sở rồi, có thấy ngôi mộ nào hay không?

_ Không thấy, chỉ thấy lệnh bài.

_ Nói sao nhỉ, đó là cống phẩm. Sinh tồn giả nếu chết ở vùng sinh tồn, dù có thể, thì đồng đội cũng không đem xác về. Kể cả mấy mật thất bế quan kia, những người không ra được, sẽ có nhân viên vào dọn dẹp, lệnh bài giữ lại, còn xác... cũng đưa đi. Ngoài chiến trường không gian cũng vậy. Hãy nhớ, tất cả là vì nhân loại, vì địa cầu.

Vương Lang lạnh toàn thân, lần đầu hắn nghĩ, nhiều khi là người bình thường, lại hạnh phúc hơn.

_ Tạ bá bá, người đừng khủng bố đầu óc của con nữa được hay không, nói chuyện gì đơn giản chút đi, ví dụ như ăn uống du lịch gì đó, đầu óc của con cần phải thư giãn a, căng thẳng, căng thẳng lắm rồi.

_ Được, nói chuyện đơn giản, uống trà đi, trà này là tên là Ngọc Tuyết, mấy năm trước có vị bằng hữu đem tặng ta, bình thường phải là khách quý lắm ta mới đem ra mời.

À, thì ra là có người tặng, cái này dễ hiểu, Vương Lang gật gù hớp một ngụm lớn.

Tạ Tốn liếc qua, ngay lập tức nói một câu mà ông đã nín nhịn nãy giờ:

_ Mấy năm trước có một vị bằng hữu khác, đem 50 thanh cực phẩm năng lượng đến, xin ta bán lại nửa cân trà, nhưng ta nói không.

Vương Lang sặc ngay lắp tự, nhưng tay hắn nhanh hơn, lập tức bịp lại, dùng thêm ngón cái với ngón trỏ bóp chặt mũi lại. Tay còn lại đấm bùm bụp vào ngực, mặt mũi đỏ ke, đến gân trong tròng mắt cũng nổi, mãi một lúc mới nuốt hết được ngụm trà, không chảy ra một giọt. Cuối cùng mặt như con gà chọi mà gật gù.

_ Trà ngon.

_ Thật ngon? Không cần phải nịn ta đâu, có muốn đổi qua uống thứ gì đó mát hơn không? Nụ cười của Tạ Tấn trưởng lão lúc này là rạng rỡ nhất từ nãy đến giờ, có lẽ phải dùng từ khoái trá.

_ Không cần không cần, trà này là được rồi. _ Vương Lang nhấp thêm ngụm nữa, không đặt ly trà xuống bàn mà giữ chặt trong tay, thề chết không buông.

_ Đáng tiếc _ Tạ Tấn trưởng lão thở dài, chỉ vào bắp chân bảo Vương Lang bóp tiếp, giọng có chút ngậm ngùi _ Nói về uống trà, đến nay ta vẫn có một tâm nguyện không thành, đó là được một lần uống trạng nguyên trong trà, so với nó, trà này chỉ giống như cỏ dại bên đường, loại trà này đại diện cho trí tuệ, trà đó có tên là..

Đúng lúc này thì Văn Hành Trung từ bên ngoài tiến vào, bộ dáng hấp tấp:

_ Sư phụ, có La Cao Tường trưởng lão ghé thăm. Đệ tử nói sư phụ đang bận tiếp khách như ngài ấy vẫn..

_ Tạ Tấn huynh, nghe nói có khách quý đến thăm, chẳng biết La mỗ liệu có vinh hạnh được diện kiến hay không? Một giọng nói oang oang vang lên phía sau lưng Văn Hành Trung.

Văn Hành Trung kia cũng thông minh, không dại gì đứng giữa hai vị vũ sư, y bước qua một bước, lập tức biến mất.

Theo đó một lão nhân bước vào, người này nặng phải dễ gấp năm lần Tạ Tấn, nhìn y phúc hậu tròn trịa nhưng khí thế phát ra lại vô cùng sắn bén, cơ bản là hoàn toàn trái ngược với Tạ Tấn.

_ Di, Tạ Tấn lão rùa đen ngươi lại đem thứ trà này ra lòe thiên hạ nữa à,. Vương Lang sinh mệnh sư đâu, để ta mời ông ấy về biệt viện của ta, cùng thưởng thức Vạn Mộc trà, đảm bảo tốt hơn thứ nước lã kia phải trăm lần.

Đương nhiên La Cao Tường thấy Vương Lang, cũng thấy bộ bào phục hắn đang mặc, nhưng quan trọng hơn là thấy Vương Lang mặt mũi non choẹt đang bóp chân cho Tạ Tấn, chẳng trách y không để Vương Lang vào mắt.

Tạ Tấn vừa nghe thấy giọng La Cao Tường thì đã như lâm đại địch, chỉ hận không có ngay vũ khí trên tay, đến khi nghe La Cao Tường xúc phạm sở thích của mình thì không nhịn được nữa, toan xuất thủ.

Nhưng Vương Lang nhanh hơn một chút, nhanh chóng đứng dậy phía trước Tạ Tấn, một hơi uống hết ly trà, đặt lên bàn rồi vòng tay cúi đầu thật thấp với La Cao Tường:

_ Thưa La trưởng lão, ta là tiểu đồng đi theo hầu hạ Vương đại nhân. Vừa rồi lão nhân gia có việc gấp phải về trước, dặn ta ở đây nhận lễ vật của Tạ trưởng lão rồi về sau, nếu La trưởng lão đây có gì sai khiến tiểu nhân xin nghe theo.

Tạ Tấn trợn to mắt nhìn Vương Lang, rồi từ từ khép lại, thằng nhóc này.. lợi hại. La Cao Tường kia ăn quả đắng tới nơi rồi. Những dù sao thân là đồng liêu, đều là trưởng lão, Tạ Tấn cũng phải giúp đỡ một chút.

_ Đúng vậy, Vương sinh mệnh sư có việc về trước rồi, La mập ngươi có bận thì cũng về luôn đi, không tiễn.