Cơ Giáp Chiến Thần

Cơ Giáp Chiến Thần - Chương 65: Kẻ đi săn và con mồi (1)




Trần Lạc chỉ huy sư đoàn cơ giáp mai phục sẵn ở trận địa, các binh sĩ sau một tuần đã được các giáo quan của tiểu đoàn mười ba huấn luyện kỉ luật nghiêm khắc, ai cũng chấp hành mệnh lệnh của Trần Lạc đưa ra nhanh chóng và đầy đủ.



Đối với các binh sĩ được chiến đấu với Trần Lạc càng làm họ hứng phấn, từ lúc biết được thực lực của Trần Lạc hộ dần dần cam tâm tình nguyện đi theo, sau hai mươi phút toàn bộ trận địa được bố phòng đầy đủ, nhóm quân đầu tiên họ chạm mặt là nhóm quân đội của ba trung đoàn cơ giáp có kèm lính bộ binh và xe cơ giới, tên chỉ huy của đội quân này rất có kinh nghiệm chiến trận, hắn điều hai trung đoàn cơ giáp bảo vệ hai bên cánh của đội quân, xe cơ giới đi phía trước, bộ binh đi phía sau, còn một trung đoàn cơ giáp còn lại đi phía trước tỏa ra bốn phía dưới sự chỉ huy của hắn qua ra đa.



Cơ giáp bảo vệ hai bên rất quan trọng trong lúc hành quân, cơ giáp có lồng năng lượng có thể chống đỡ những đòn tấn công bất ngờ bảo vệ cho bộ binh đi sau, ngoài ra cơ giáp có ra đa có thể cảm ứng phía trước có quân địch phục kích hay không.



Đang di chuyển có một chiếc Lôi Hổ đi ngoài cùng liền tách đoàn trèo lên một cao điểm bên cạnh đường hành quân, hắn treo lên đỉnh núi nhỏ để quan sát toàn bộ khu vực xung quanh, sau đó dùng ra đa cơ giáp xem xung quanh có biểu hiện gì khác thường không. Chưa dừng lại ở đó, hắn còn sử dụng máy cảm biến âm thanh thu thập tiếng động để kiểm tra có ai mai phục hay đang thăm hò tính huống không, qua hồi lâu hắn chậm rãi từ đỉnh cao điểm đi xuống khu vực xung quanh kiểm tra.



Cạnh cao điểm hắn đang đứng là hai anh em A Đại, A Nhi phục kích, hai người họ và đám người Phong Tử phụ trách tập hậu cánh quân này, hai người cách cơ giáp đối phương chưa đến ba mươi mét, Quan sát động tác của Lôi Hổ, hai anh em A Đại, A Nhị khuân mặt rất bình tĩnh, tay vẫn đặt trên bàn điều khiển cơ giáp, toàn bộ tinh thần tập trung vào cơ giáp đang dò xét kia, chỉ cần phát hiện ra chiếc Lôi Hổ có nghi ngờ gì tiến lên thăm dò là họ có thể lập tức hạ sát đối phương.



Mà xung quanh họ đám người Phong Tử cũng nằm mai phục y như vậy, gần sáu mươi chiến sĩ được che đậy bởi lớp đất và cây cối, im lặng ẩn núp. Tất cả các cơ giáp đều được tắt động cơ và lồng năng lượng, kể ca ra đa cũng tắt hết, để tránh bị đối phương dò ra được.



Trong lúc tên kia định tiến lên dò xét tiếp lập tức có tiếng nổ dưới chân đám binh sĩ Nhân Ngư đang di chuyển, tiếng nổ ầm ầm vang vọng, nghe rất rõ ràng, tên lính trinh sát cả kinh vội vàng quay đầu chạy về đơn vị xem xẩy ra chuyện gì.





Đám người Phong Tử mình bạc tiếng nổ kia là địa lôi của quân mình chôn, kẻ địch đã bắt đầu bị đội trưởng tấn công, đội trưởng đang thu hút hỏa lực địch, để toàn bộ cơ giáp xuất kích, ở phía sau chỉ còn lại đám bộ binh, đám người Phong Tử giờ đây hầu như là cơ sĩ cấp chín cao cấp, tiêu diệt hai ba trung đoàn bộ binh chỉ là bữa ăn sáng mà thôi.



Tên chỉ huy quân đội Nhân Ngư thấy dưới đất có chôn địa lôi lập tức ra lệnh cho toàn bộ ba trung đoàn cơ giáp lên phía trước bật lòng năng lượng dò mìn, xe cơ giới và bộ binh lui ra sau phòng thủ, đúng như kế hoạch của Trần Lạc liệu trước.




Nhìn thấy đám cơ giáp hai cánh xông lên trước, Phong Tử chỉ có thể thở dài, đây là bọn họ đang đi bắt nạt người khác, dùng xác thịt đấu với cơ giáp, nghĩ cũng đừng nên nghĩ, kết cục chỉ có một, thịt nát xương tan, còn cơ giáp thì vẫn khỏe mạnh.



Là một sư đoàn hỗn hợp của người Nhân Ngư, Master sớm muốn chứng minh được tài năng quân sự của mình, bình thường sư đoàn của hắn chỉ nhận được nhiệm vụ hộ tống vật tư lên tiền tuyến, hôm nay nhân tiện có kẻ xâm nhập, hắn xung phong xin tổng bộ cho phép được đi bắt kẻ đột nhập, hắn điều động toàn bộ sư đoàn, hắn muốn chứng minh cho người khác một sư đoàn hỗn hợp có thể xoay xở trong mọi tình huống, cũng như chứng minh thực lực cho bên trên thấy, hắn có đủ năng lực cầm quân ra trận.



Lần này Master tự mình điều khiển cơ giáp Lôi Hổ, hắn bản thân cũng là cơ sĩ cấp chín sơ cấp được bài danh trong hai mươi có sĩ giỏi nhất của đế quốc, hắn tự tin xử lí mọi tình huống.Master điều khiển cơ giáp bật lồng nặng lượng lao lên trước. hắn nghĩ trong chiến tranh người chỉ huy phải luôn đi đầu, hắn cần làm gương cho binh sĩ, toàn bộ ba trung đoàn cơ giáp theo sau hắn, chỉ cần bắt được đám phản quân này là hắn có cơ hội cầm quân lên chiến tuyến.



Còn chưa bắt đầu trực diện giao phong hắn đã thấy chiếc bánh ngọt quân công rơi vào túi, sư đoàn hắn là sư đoàn đầu tiên phát hiện ra vị trí kẻ địch, không cần biết thắng hay không trong sổ ghi chép quân công đã thấy tên mình có một vị trí.




Master hạ quyết tâm, nhất định phải tiêu diệt toàn bộ đám lính người Trái Đất trước khi các sư đoàn khác đến nơi, hắn muốn ăn trọn công lao trong tay mình.



“ Hai cánh tản ra, bật lồng năng lượng dò địa lôi, tất cả lấy tốc độ cao nhất tiến lên “



Hắn như đang gào vào trong ra đa ra mệnh lệnh. Ba trung đoàn cơ giáp dược hắn huấn luyện rất ăn ý, toàn bộ đội ngũ nhất nhất theo mệnh lệnh của hắn tiến lên hướng về phái bãi mìn lao tới, thỉnh thoảng lại có tiếng địa lôi nổ, toàn bộ cơ giáp của địch đã đi sâu vào trận địa, từng bước, từng bước, Master không biết mình đang đi vào một trận đồ sát.



“ Tất cả cơ giáp khai hỏa “




Mệnh lệnh vừa dứt toàn bộ một vạn cơ giáp hung hắn mở nòng pháo cầm tay bắn về phía đám cơ giáp đang đi phá địa lôi, chỉ thấy vạn pháp tề minh, toàn bộ đám cơ giáp đang phá địa lôi trúng hơn vạn quá pháo, cả địa lôi dưới đất cũng nổ theo, hai trung đoàn cơ giáp tiến lên phía trước may mắn nhờ sự phối hợp và che chắn nhau mà còn gần một trùng đoàn có thể rút lui khỏi trận địa, sau loạt đạn gần một nghìn chiếc cơ giáp nằm xuống, cả bãi mìn chỉ thấy tiếng nổ lách tách của mạch điện, và lửa cháy rừng rực.



Master nằm mơ cũng không thể nghĩ ra, một vạn chiếc cơ giáp đang đợi mình nhẩy vào, tại sao lại có nhiều cơ giáp ở đây đến vậy, chỉ một mệnh lệnh của hắn và gần nghìn người bỏ mạng, hắn biết mình đã thất thế, khổng thể cứng đối cứng, liền ra lệnh lập tức rút lui, hắn vần còn hai trùng đoàn bộ binh với năm trung đoàn cơ giới phía sau, tổng thất này hắn vẫn còn chịu đựng được.




“ Rút lui, tất cả rút lui, đợi chi viện, đợi chi viện “.



Đám cơ giáp còn sót lại lập tức quay đầu chạy về phái đống quân, ai cũng không dám trậm trễ, sau trận mìn kia bọn hắn không biết kẻ thù còn dành cho mình ngạc nhiên gì nữa không.



Master chỉ huy binh sĩ chạy về theo đường cũ, vừa đến nơi hắn không thấy có binh sĩ nào ở đây cả, chỉ thấy bột đám xác chết, ai cũng chết trong đau đớn, không có một cái xác nào là của quân đội Địa Cầu, chỉ có xác bộ binh người Nhân Ngư, những chiếc xe cơ giới bị pháo cầm tay cửa cơ giáp bán nổ tung không còn hình dạng, nhìn đống thi thể hắn nhu muốn phát điên, sao lại có thể như thể, quân địch vẫn còn mai phục, hắn cố trấn tĩnh lại, tuy rằng toàn quân bị tiêu diệt nhưng hắn vẫn còn hai trung đoàn cơ giáp, hắn cần phá vây trở về để thông báo cho đồng đôi, ở đây kể xâm nhập không phải mấy trăm, mấy nghìn, mà là hẳn một sư đoàn cơ giáp được trang bị đến tận chân răng.



“ Toàn đội cảnh giới, đạn lên nòng, chúng ta chuẩn bị phá vây “.



Nói xong hai trung đoàn cơ giáp ồ ạt xông lên trước, định lấy thân thể che chắn cho sư trưởng ra ngoài, bọn hắn chạy càng ngày càng đến gần chỗ bộ binh bị thảm sát, bọn hắn cứ chạy đến khi qua hắn nơi đó nhưng vẫn không có một tiếng súng nào bắn ra.



Trần Lạc đã dặn Phong Tử không đoạn hậu để đám binh sĩ có thể kéo đến, thành công gây sự chú ý, một mẻ tiêu diệt hết đám bám đuôi. Nhòm người Phong Tử sau khi tiêu diệt hết đám lính bộ binh lập tức lặng lẽ rút lui đến điểm phục kích mới, chuẩn bị nghênh tiếp đợt tổng tiến công của người Nhân Ngư.