Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Cô Giáo Ở Nhà Tôi - Chương 52: Còn chưa dám nghĩ là yêu




Một ngày sau khi dạy xong của Dung rất nhàm chán, nàng sẽ trốn ở trong phòng soạn giáo án, hoặc là sẽ đi thăm thú bên ngoài một chút. Hầu như đêm nào nàng cũng gọi cho Hương, dạo gần đây Hương bận học, sắc mặt có tiều tụy hơn đôi chút. Dung nghĩ nếu nàng có ở nhà nàng sẽ nấu cho Hương thật nhiều món ngon để bồi bổ em ấy, đi xa một chút thấy em ấy như vậy mà nàng lo không thôi.

Vậy nên Dung ra chợ đóng một thùng hàng ngon gửi về nhà cho Hương, hi vọng em ấy ăn nhiều hơn một chút. Khi Hương nhận được thùng hàng có trách nàng mua quá nhiều, nàng chỉ bảo rằng em ấy cần ăn thêm, ốm lắm rồi.

Điều Dung không ngờ nhất đó chính là một ngày Hân tìm đến chỗ nàng để đi "du lịch", mặc dù nơi của nàng cách xa Sapa khá nhiều, địa phận còn hoang sơ chưa khai phá hết, chẳng có điểm gì có thể du lịch. Hôm đó Hân đứng trước cổng trường của nàng rồi gọi nàng ra, Dung nghi hoặc đi bộ từ nhà tập thể ra cổng thì thấy đúng thật là Hân đứng đó, trong cái gió rét của miền Tây Bắc, em ấy vẫn giữ nụ cười tươi tắn như ban mai của mình.





"Nhìn thấy em mừng lắm hay sao mà khựng lại lâu vậy?" Nụ cười của Hân càng rộ hơn nữa, mái tóc dài bồng bềnh như một chú sư tử của em ấy rất nổi bật, nhìn thế nào cũng thấy vừa đẹp đẽ vừa uy nghi.

Dung hơi nhăn mày, bảo rằng: "Em đến tận đây chơi à? Ở Sài Gòn hết chỗ nghe nhạc rồi?"

Nàng thừa biết là Hân giàu, con bé còn chưa ra đời đã được ba mẹ trải thảm đỏ cho con đường học vấn bằng phẳng, nào như Hương phải bươn chải tìm kiếm tương lai của mình. Em ấy có một đống thời gian rảnh, còn có tiền để đốt, cuộc sống không hề có chút đen tối nào, đôi khi Dung cũng cảm thấy cuộc đời vốn dĩ không được công bằng, vậy nên càng thương Hương gấp bội.

"Nhớ giọng của chị, lên đây nghe chị hát không được á?"

Giọng điệu của Hân lúc nào cũng như đang vui vẻ, cười cợt, mà Dung nghĩ cuộc đời của em ấy cũng chẳng có mấy buồn rầu, người sống vui vẻ thường hay có một thần thái rất khác, rất lạc quan và yêu đời.



"Cũng được, em trả công nhé?"

Hân lục tìm chiếc điện thoại của mình trong túi quần, giả vờ như mình sẽ chuyển khoản cho Dung. Cô lên đây một phần vì nhớ giọng của Dung thật, một phần là cô nhớ nụ cười Dung, nhớ cách chị ấy dịu dàng ca hát, nhớ chị ấy đơn độc dưới ánh đèn cột điện mà dắt xe chở về.

Từng chút từng chút một của chị làm cho cô nhung nhớ, biết được tung tích của chị rồi cô mới nhờ thám tử điều tra giúp mình xem chị đang ở đâu, và cô biết rằng chị đang ở một trường trung học cơ sở ở Tây Bắc. Cô biết cô làm vậy có thể chị không vui, nhưng mà cô cũng mặc, cô nhớ chị rất nhiều, bỏ công gần hai ngày lên đến tận đây để gặp chị một chút cũng nguyện.

"Sao hả cô nương, đang ở đâu?"

Hân cho hai tay vào túi quần, thong thả đi cùng Dung ra công viên nhỏ của trường, trả lời lại câu hỏi của chị: "Em ở gần đây thôi, tầm năm phút đi bộ."



"Sao em biết chị ở đây?"

"Em hỏi một chút là được, đâu phải không ai biết chị ở đâu? Mà lần này chị đi cũng vội thật đó, em đến nghe nhạc mà không thấy chị, hụt hẫng."

Dung phủi phủi mấy cái lá trên ghế đá sân trường, nàng ngồi xuống, ngay lập tức cảm giác mông nàng bị đóng băng.

"Lạnh lắm hả?"

Nếu mà Hân tinh ý hơn cô đã ngồi trước cho ấm cho chị ngồi, cô quá sơ ý, ngay lúc này cô cảm thấy ghét bản tính sơ ý của cô vô cùng. Thấy chị mỉm cười một nụ cười dịu dàng như nước, lòng Hân cũng ấm nóng đến lạ, chị ấy cũng giống như bao nhiêu cô gái khác, vậy mà trong lòng cô có một cảm giác bất đồng. Cô cảm thấy chị rất đặc biệt, đối với cô, nụ cười của chị còn đáng giá hơn cả ngàn vàng.

"Không lạnh lắm, em ngồi đi."

Cô cũng nghe lời mà ngồi xuống, ngay lập tức mông cô cũng đóng băng. Vậy mà bảo không lạnh lắm, cô nhìn chị ai oán, chị bật cười vui vẻ, đây là lần đầu tiên cô thấy chị cười vui đến vậy. Hân cũng bất giác cười ha ha theo chị, thì ra người ấy khi cười cũng rất khả ái.
"Trời ở đây đẹp ha chị..."

Không biết là do trời hay do người mà Hân thấy nơi này đẹp lạ, ngay cả tán cây trĩu xuống nơi này cũng đẹp, ánh nắng tàn còn xót lại của ngày cũng đẹp, mà chị Dung thì càng đẹp...

"Chị thì nhớ Sài Gòn."

Nhớ Sài Gòn hay là nhớ người mình thương, Dung cũng không để tâm, chỉ biết nếu nàng có ước mơ nàng sẽ mơ mình quay trở về, nằm bên cạnh trong vòng tay Hương để em ấy dịu dàng hôn lên trán nàng. Nàng ước gì Hương ôm nàng và nói yêu nàng rất nhiều, nàng sẽ cười đến cong cong ánh mắt, hạnh phúc mà nói rằng chị cũng yêu em, yêu em nhiều như em yêu chị. Không... mà thậm chí còn yêu nhiều hơn thế.

"Em có mang một chút đồ ăn vặt lên, mai em mang sang cho chị. Tối mai chị rảnh không?"

Nếu có thể Hân còn muốn được gặp chị ấy vào buổi sáng, nhưng mà cô biết chị sẽ bận dạy học nên không thể gặp được, mà cô cũng không có phận sự gì để vào được bên trong khuôn viên trường. Vậy nên cô muốn hẹn chị vào ngày mai, đưa cho chị một ít món quen thuộc của Sài Gòn rồi cùng chị trò chuyện.
Chị cũng không đề phòng gì cô mà đồng ý với cô.

Buổi sáng Hân thử lên trường để cầu may xem có được thấy bóng chị ở sân trường không, đúng thật là có thấy chị, chị không mặc áo dài mà chỉ mặc đồ như bình thường, khoác thêm một cái áo phao dày, đi trong sân trường để về phòng giáo viên. Nhìn bóng dáng của chị rất nghiêm túc, khi đi lưng cũng rất thẳng, trông khá đẹp mắt nhưng rất mệt cho người đi.

Nhìn chị được khoảng vài giây cuối cùng chị cũng khuất vào bên trong phòng giáo viên, Hân chuyển địa điểm vui chơi sang nơi khác để gϊếŧ thời gian đợi đến tối được gặp chị. Ở nơi này Hân không quen một ai, cũng không có mấy thứ vui chơi, cô cứ đi ngoài chợ để xem có món nào ngon không để mua về làm đặc sản, mua được một giỏ đặc sản mang về phòng.

Hân để đặc sản xuống đất rồi lục lọi trong vali của mình những món đồ mua cho chị, hầu hết là thức ăn vặt của Sài Gòn, rất nhiều, cả một vali hầu như toàn là đồ ăn. Cô cũng không biết vì sao mình lại mua đồ ăn vặt nhiều đến như vậy cho chị, nhưng trong phút chốc cô nghĩ nên mua cái gì đó làm quà, thành ra mới mua, cô cũng cảm thấy may mắn khi hôm đó quyết định mua đồ đem lên đây.
Vì không phải là khu du lịch nên khách sạn ở đây cũng chỉ mang tính chất tương đối, phòng không hề có view đẹp, sạch sẽ chỉ ở mức độ năm trên mười, đây là lần đầu tiên Hân ở một khách sạn như thế. Cô đem đồ ăn bỏ vào túi bóng, cột gọn lại rồi bỏ lên bàn rồi nằm trên giường chơi điện thoại.

Cô đếm xem bao giờ mới đến lúc gặp chị, hiện tại chỉ mới mười hai giờ, rất lâu mới đến giờ hẹn hò cùng chị.

Chưa bao giờ Hân yêu phụ nữ, những cảm xúc bây giờ cô có cô cũng không biết gọi tên như thế nào.

Cô còn chưa dám nghĩ đến từ yêu...