Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Cô Giáo Ở Nhà Tôi - Chương 11: Cắt tóc




"Em nghe ạ chị" Hương trả lời điện thoại của bà chủ, đây là lần thứ hai chị ấy gọi cho cô rồi. Lần trước gọi rồi bắt cô đạp xe đạp lọc cọc ra rước, lần này thấy gọi mà Hương rén không thôi.

Nhưng giọng của bà chủ hôm nay đã trở lại bình thường rồi, không hề say. Hương trộm thở phào một hơi, hi vọng chị ấy say đừng gọi cho mình nữa.

"Cám ơn em hôm qua chở chị về nha. Chị cũng không biết tại sao chị gọi cho em thay vì gọi taxi nữa."

Hương vui vẻ trả lời: "Dạ, không có gì đâu."

"Hôm nay chị đi công chuyện không có ở nhà, phòng chị cứ mở cửa vào lau bình thường nhé?"

"Dạ!"

Bà chủ cười cười rồi tắt máy, Hương đặt điện thoại xuống bàn. Thật ra bà chủ của cô có kì quái thật nhưng lại rất tốt, đối với một đứa nhỏ cần việc làm như cô thì chị ấy rất dễ tính, đi trễ cũng được thông cảm, lương lại phát đúng ngày đúng giờ. Nói chung việc làm cho bà chủ không có chỗ nào chê được, chỉ là về sau Hương không biết như thế nào, hiện tại rất ổn.





Nhìn thấy tóc mái của mình lòa xòa trước trán, tóc sau vai cũng dài, Hương cầm kéo đi ra chỗ chị hai, chìa kéo cho chị rồi nhờ: "Chị cắt dùm em tóc nha."

"Cắt tóc?"

Chị ngạc nhiên hỏi lại cô, cô ngay lập tức gật đầu xác nhận, đúng vậy, cô đang muốn nhờ chị cắt tóc dùm.

"Chị không biết cắt."

"Cắt dùm em đi mà."

Dung với tay lấy cái ví của mình, vừa lấy vừa nói: "Chị cho em tiền ra đầu hẻm cắt tóc, chứ chị không biết cắt."

"Chị cắt ngang cho em là được, em ở nhà toàn là mẹ cắt thôi."

"Nhưng..."

Hương làm đôi mắt cún con nhìn chị ấy, nũng nịu như đang nũng nịu với mẹ mình: "Đi mà, cắt dùm em đi mà..."

Cuối cùng Dung không nhịn được mà đồng ý, nàng cầm kéo trên tay mà run không thôi, chưa bao giờ nàng cắt tóc cho chính mình, đừng nói là cắt cho người khác. Hương ngồi trên ghế sô pha để cho chị ấy đứng cắt, từ góc độ này chỉ có thể thấy được ngực áo của chị, mùi hương trên người của chị cũng rất nhẹ nhàng.



Đúng là ngực chị ấy hơi nhỏ thật, nhưng có vẻ rất vừa vặn. Hương định đưa tay sờ thử thì chợt bừng tỉnh, tự nhiên bóp ngực chị ấy không chừng chị ấy sẽ cắt trụi tóc cô không còn một sợi. Bản tính của Hương làm gì cũng làm nhanh hơn nghĩ, mém chút nữa là "tạm biệt Hương nhé tóc đi đây" rồi.

Con gái thường có mùi hương rất riêng, bà chủ dùng nước hoa rất gợi cảm, nồng nàn trong khi chị Dung lại rất nhẹ nhàng, thanh thoát. Mùi hương như có như không quấn quít lấy chóp mũi của cô, khiến cô nhịn không được mà hít vào một hơi, mùi hương này so với bà chủ càng bình dị hơn nhiều.

Cắt xong mái, Hương quay lưng lại cho Dung cắt luôn phần đuôi tóc của mình. Cô tràn trề tin tưởng vào khả năng cắt tóc của Dung, cho đến khi thấy quả đầu so le của mình cô mới biết được rằng cô tin nhầm người.



"Chị xin lỗi, đi ra tiệm cắt lại đi..."

Hương ngậm ngùi vuốt tóc mái so le của mình, tự nhủ cho cả hai người rằng: "Không sao, kiểu này cũng đẹp mà."

"Cắt lại đi, chị thấy xấu lắm."

"Không sao mà. Em thấy cũng đẹp." Hương cười hì hì, cột gọn tóc phía sau lên rồi ngồi tán gẫu với chị. Hai người thường là mối quan hệ một người nói một người nghe, chị ấy thường hay chăm chú nghe, đôi khi chỉ nói vào một hai câu, nhưng Hương thấy trò chuyện như vậy cũng tốt.

Chẳng ai biết được chủ nhiệm lớp cô chính là chị dâu nhà cô, hai người ở trong trường ra vẻ như không thân không quen, có người thân cận thì để ý ra, còn lại các bạn khác đều không biết. Được nói chuyện với chủ nhiệm của mình không phải là chuyện ai cũng có thể, mà Hương lại vô cùng quen thuộc cô chủ nhiệm này.
Buổi tối Hương nhìn mình trong gương, nhìn mái tóc so le mà chị cắt cho mình mà mắc cười không thôi. Cô cầm lược chải gọn lại tóc rồi cột lên, rất may là cột lên nhìn vẫn được, bằng không phải tốn kẹp kẹp hết tất cả lên.

Thật ra tóc như vậy nhìn cũng hay hay, rất bụi đời.

Lúc cô đang vuốt vuốt tóc mình thì chị vào phòng, thấy cô đang xem tóc nên chị áy náy bảo: "Để chị dẫn ra tiệm cắt lại nha? Nhìn đầu em lỏm chỏm quá."

"Không sao mà, nhìn đẹp gần chết."

"Còn giỡn, lần sau chị không cắt nữa..."

"Lần sau em lại nhờ chị cắt."

Dung sờ sờ mái tóc thành quả của mình, nàng nghĩ mình nên học cắt đàng hoàng hơn, cắt như thế hoài cũng không phải cách.

Ngày hôm sau Hương đi làm, bà chủ đang tập yoga, thấy cô đi với mái tóc so le kia vào trong bèn phụt cười ha ha. Hương chẳng biết tóc mình xấu đến độ đó, cô nhìn thấy cũng không tệ cơ mà?
"Tự cắt hả? Trời ơi... haha..."

Chị ấy cười như thể chuyện buồn cười nhất quả đất, Hương sờ sờ tóc mình, ngây ngô hỏi: "Bộ mắc cười lắm hả chị?"

"Ừ, haha."

Hương nhìn mái tóc cắt tỉa cẩn thận của chị ấy mới thấy được tóc cô và tóc chị ấy khác nhau một trời một vực như thế nào. Cô còn tưởng cột lên không ai thấy tóc cô như vậy, ai ngờ chị ấy vừa nhìn đã biết là cô tự cắt.

"Dọn dẹp nhà đi, xong chị chở đi cắt lại tóc."

Nói rồi chị tiếp tục tập yoga bỏ lại cô đi dọn dẹp nhà, cô hỏi cô Nguyệt bộ tóc của cô kì lắm hả thì cô Nguyệt bảo: "Kì lắm con ơi."

Dọn dẹp xong nhà cũng là lúc bà chủ tắm thay đồ xong, người của chị ấy xịt nước hoa thơm nức, khác hẳn với mùi hương nhàn nhạt của chị Dung hôm qua. Mái tóc bồng bềnh xoăn mượt thời thượng, tuy là chị không trang điểm chỉ tô son đã rất lộng lẫy, có lẽ có một dạng người trời sinh đã lộng lẫy như thế.
Chị mở cửa xe ngồi vào ghế lái, ra hiệu cho cô vào ghế phụ. Hương có đi xe hơi vài lần, tuy vậy mở cửa xe vẫn có chút ngại, ngồi trên xe mà hai chân khép nép hệt như gái mới về nhà chồng sợ bị đánh giá.

Hai người đi đến một salon tóc lớn, Hương nhìn thấy salon lớn như vậy bèn sợ hãi, vào đây không phải sẽ tốn tận hai trăm cắt tóc là ít nhất sao? Hai trăm đó ba mẹ cho cô ăn cả tuần không hết, cô không muốn cắt, vậy nên cô nhanh chóng nói: "Chị ơi, em không cắt tóc đâu."

Chị ấy không nói gì, chỉ cho xe đậu ngay ngắn rồi bước xuống xe. Hương sờ sờ túi tiền của mình, kì này thảm thật rồi.

Không nghĩ khi bước vào bên trong salon tóc, nhân viên chào chị ấy cô mới biết chị ấy là chủ của salon này. Lúc đó cô mới biết được nghề nghiệp của bà chị vô công rỗi nghề này là gì, thì ra là chủ một salon tóc.