Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 6: Cô Khương, cô bao nhiêu tuổi?




Từng giây trôi chậm trong vô hình, tầm mắt Diệp Ân ngưng đọng.

Cô nhìn Khương Nhã Tịnh, nhìn bằng ánh mắt như đang dò tìm.

Trong ngôi trường quái quỷ này, cũng có giáo viên muốn quan tâm học trò của mình sao?

Trong lòng thoáng chút phức tạp.

"Hiểu rồi. Ngày mai em sẽ ngoan ngoãn chịu phạt." Diệp Ân cắn cắn môi, ngữ điệu hoà hoãn.

Khương Nhã Tịnh chớp động mi mắt, cười nhạt.

Rất nhạt, nhạt đến mức dùng kính hiển vi cũng không soi ra được là cô đang cười.

"Em vào lớp đi." Khương Nhã Tịnh nói rồi liền nhấc chân, vừa định bước đi đã nghe tiếng Diệp Ân khẽ gọi.

"Cô Khương, có thể cho em biết cô bao nhiêu tuổi được không?"

Hàng mi đung đưa theo gió, Khương Nhã Tịnh nghiêng người nhìn Diệp Ân, cô nhìn một lúc.

Chỉ là một cái nhìn đơn giản, không rõ bên trong ẩn chứa tư vị gì.
Cô bước đi, tiếng giày cao gót "lộp cộp" vài tiếng ở phía sau Diệp Ân.

Diệp Ân thở dài, tự trách bản thân nhiều chuyện.

Lẽ ra không nên hỏi, bị phớt lờ thế này chỉ khiến cô thêm mất mặt.

Bất ngờ vài giây sau đó, thanh âm từ phía sau đột ngột truyền đến. Nương theo chiều gió đưa đẩy đến vành tai cô.

"Tôi 30. Em chê tôi già rồi nên lắm mồm có đúng không?"

Diệp Ân: ". . ."

Đã 30 rồi sao? 30 tuổi lại trẻ trung thế kia. . .

Có lừa người không? Cô giáo Khương, cô học phương pháp hack tuổi ở đâu thế?

Vượt mặt cả tôi luôn rồi!

Kỳ thật, nếu không phải Khương Nhã Tịnh tô son đánh phấn nhẹ nhàng, khiến gương mặt kia trông thuần thục hơn hẳn, có lẽ Diệp Ân so với Khương Nhã Tịnh còn muốn lớn tuổi hơn.

Không sai, cao nhân tất hữu cao nhân trị. Diệp Ân tự biết bản thân không nên so sánh với loại nữ nhân này.
Cô không có cửa!

Trên môi lộ ra ý cười, khá sâu, Diệp Ân ngoái đầu tìm kiếm thân ảnh của Khương Nhã Tịnh.

Không thấy, người kia đã đi khuất rồi.

Hỏi người ta, người ta chưa kịp trả lời lại vội đi đâu không biết!

Diệp Ân lắc đầu cười nhạt, cô đứng thẳng người, chậm rãi tiến về lớp học.

Bước chân vào lớp đã trễ 10 phút, nhưng giáo viên đứng lớp hoàn toàn không để mắt đến cô.

Trên bục cứ giảng, bên dưới cứ ồn. Ai nghe thì nghe, không nghe thì thôi. Dãy bàn bên trái thoả sức làm việc riêng trong giờ học.

Bầu không khí khác toàn hoàn so với tiết học của chủ nhiệm.

Xem ra những đứa trẻ này lại có chút. . . ngán cô giáo Khương!

Diệp Ân khẽ bật cười, không biết mình cười vì điều gì.

Cô tiến về bàn của mình, lấy sách vở đặt trên mặt bàn, nhưng mắt không hề nhìn vào đó, chỉ lặng lẽ hướng ra cửa sổ.
Cây ngô đồng đẹp quá. . .

Chống tay lên cằm, đôi mắt Diệp Ân liền trở nên thơ thẩn.

Không lâu sau đó, cô lại nghe thấy tiếng gọi.

"Diệp Ân, cô có học võ sao?"

Mặc dù chỉ đối đáp chưa đến năm câu, nhưng cô đã khá quen với giọng nói của nữ sinh này.

Là Tưởng Doanh.

Chẳng buồn ngoảnh đầu nhìn, Diệp Ân thở nhẹ, đáp: "Ừm."

Tưởng Doanh xị mặt, lay lay bả vai Diệp Ân, nói: "Đừng bất lịch sự như vậy có được không? Quay mặt sang đây xem nào!"

Cơ thể bị rung lắc khiến Diệp Ân cũng có chút bực mình, cô xoay người gạt tay người kia ra, nhíu mày khó chịu: "Đừng lay nữa! Muốn nói gì thì nói đi."

Phiền phức hết chỗ nói!

Tiến sát người ngồi bên cạnh Diệp Ân, Tưởng Doanh cười nhe răng, nhướn nhướn mi: "Nhập bọn đi! Qua bên kia ngồi không phải tốt hơn sao? Vui lắm a!"

Diệp Ân khoát tay: "Đừng phiền tôi."
Cô không có thời gian chơi đùa với đám du côn ngổ ngáo này.

"Không chơi cũng được." Tưởng Doanh chu môi, nói: "Nhưng cô có bị ấm đầu không? Sao lại thích cái tên đần độn như Triệu Lâm kia chứ?"

Giọng nói khá to, những người bàn trên lúc này cũng ngoảnh đầu lại nhìn.

Vẻ mặt hóng hớt.

Quét mắt nhìn một lượt đám nít ranh bàn trên, Diệp Ân tựa lưng vào tường, ngao ngán thở dài: "Chán chết đi được."

Thấy đối phương không muốn trả lời, Tưởng Doanh lập tức chuyển đề tài: "Cô học võ bao lâu rồi? Ngầu thật nha! Dạy cho tôi có được không?"

Liếc xéo Tưởng Doanh, Diệp Ân nhếch môi khinh miệt: "Dạy cho cô để cô đi gây sự hành hung người khác sao? Nằm mơ đi!"

Đám học sinh bàn trên lắc đầu liên tục, giơ tay hạ xuống ngón cái.

Nhìn như đang tỏ vẻ không đồng tình, khiến Diệp Ân cũng có chút khó hiểu.
Nhóm bạch đạo đang muốn bao che cho hắc đạo sao?

Tưởng Doanh "xì" một tiếng: "Đáng ghét! Sao cô nghĩ xấu tôi như vậy chứ? Tôi bất quá chỉ phá phách thôi, làm gì gây sự với ai bao giờ?"

Nghĩ đến gì đó, cô nhăn mặt nói tiếp: "Tôi chỉ muốn mạnh mẽ hơn, giúp cô Khương nhiều hơn thôi không được sao?"

Nghe Tưởng Doanh nhắc đến tên nữ nhân kia, Diệp Ân đột nhiên sinh ra hiếu kỳ.

Lấy tay chống đầu, cô nhìn Tưởng Doanh chuyên chú, ngỏ ý muốn nghe tiếp.

Thấy Diệp Ân đã cởi mở hơn, Tưởng Doanh luyên thuyên không ngừng: "Cuối tuần chúng tôi thường theo cô Khương đến phố NG, chung tay dọn dẹp nhà cửa, hỗ trợ các lão ông lão bà trong sinh hoạt. Hầu như tuần nào cũng thế, nhưng gần đây nơi đó lại xuất hiện mấy tên giang hồ, nói là đến thu tiền bảo kê gì đó, không cho mọi người bày sạp buôn bán."
Nói đến đây, Tưởng Doanh tối sầm ánh mắt, vẻ mặt tức tối không giấu đi được, tiếp tục kể lể: "Tuần trước cô Khương bị xô ngã, chúng tôi muốn tẩn bọn hắn một trận nhưng. . ."

Cô ngoắc môi: "Nhưng thừa biết là đánh không lại, đành phải. . . tha cho bọn hắn."

Diệp Ân nghe xong cảm thấy buồn cười, cô vừa cười vừa lắc đầu vài cái.

Nhưng mà. . . đám nhỏ này cũng biết phụ giúp người già sao? Cô có nghe lầm không đây?

"Cho nên bây giờ muốn học võ để trả thù sao?" Cô nâng mày, hỏi.

Tưởng Doanh gật đầu lia lịa.

Diệp Ân đẩy tầm nhìn của mình đến dãy bàn bên trái, rồi lại nhìn sang bên phải, cô hỏi: "Có lừa tôi không? Để người bên dãy này nói tôi có thể tin, còn cô thì. . ."

Diệp Ân "chậc" lên vài tiếng, tựa như đang đánh giá.

Đồng loạt hai dãy bàn lên tiếng: "Tưởng Doanh không phải người xấu a!"
Diệp Ân: ". . ."

Hắc bạch lưỡng đạo về cùng một phe rồi sao?

Nghe động tĩnh lớn, giáo viên trên bục ngoái đầu nhìn xuống, sau đó lại tiếp tục hướng lên bảng, xem như không biết chuyện gì.

Thờ ơ đến phát sợ!

Cứ đà này thì lưu ban cả lớp luôn cho mà xem!

Lắc lư cái đầu nhỏ của mình, cô nàng Tưởng Doanh chu chu cánh môi nói tiếp: "Cô nghe rõ chưa? Tôi không phải người xấu! Lớp chúng ta rất đoàn kết đó có biết không?"

Diệp Ân cạn lời.

Cô cảm thấy có gì đó sai sai, liền hỏi: "Rõ ràng là chia làm hai phe, như thế nào lại đoàn kết?"

Tưởng Doanh giải thích: "Không như cô nghĩ đâu! Ngoài hành lang thường xuyên diễn ra đánh đấm, nên cô Khương sắp xếp những bạn yếu đuối vào dãy trong, bọn tôi ngồi dãy ngoài. Đề phòng khi giặc xông tới, ngộ nhỡ có lao vào đây thì bọn tôi sẽ bảo vệ dãy bàn bên phải!"
Diệp Ân: ". . ."

Đi học mà nghe cứ như xông pha chiến trường vậy trời!

Cô giáo Khương tính toán thật. . . chu đáo!

Tại hạ nể phục!

Tưởng Doanh trưng ra bộ mặt bí hiểm: "Cô không biết sao? Cô giáo Khương là giáo viên tốt nhất trường này a! Lớp học của cô toàn những bạn không có điều kiện nhưng muốn đi học, học phí cũng là do cô đóng."

Riêng chuyện này thì Diệp Ân thật sự bất ngờ.

Quá mức kinh ngạc!

Cô trợn to mắt nghe Tưởng Doanh nói tiếp.

"Cô nhìn tên kia xem." Tưởng Doanh chỉ tay về phía nam sinh xăm trổ, hắn vừa trông thấy liền vẫy vẫy tay chào Diệp Ân.

Bộ dáng có chút. . . ẻo lả thì phải?

Diệp Ân: ". . ."

Tưởng Doanh tỏ vẻ thương tiếc, nói: "Nhìn thế thôi, chứ tâm hồn của hắn rất. . . bé bỏng! Ba mẹ không chấp nhận hắn như vậy, khắc nghiệt đến mức đánh đập hắn thường xuyên, khiến hắn phải bỏ nhà đi lang thang."
"Hắn nghỉ học được một tháng thì vô tình gặp lại cô Khương, cô tốt bụng giúp hắn tiếp tục đến trường, còn thuê luôn chỗ ở cho nhiều bạn trong lớp cùng đến chung sống. Chỉ tiếc là trong một tháng nghỉ học hắn đã lỡ xăm mình, khiến cô cũng buồn lòng mất một thời gian."

Thành thật mà nói, câu chuyện này khiến Diệp Ân không khỏi cảm động.

Không ngờ giữa một nơi tệ nạn thế này, lại có một giáo viên sở hữu tấm lòng bác ái như Khương Nhã Tịnh.