Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 54: Ký ức




*

Sau khi kết thúc buổi trò chuyện, Diệp Ân thiểu não bắt taxi trở về nhà.

Ngồi trên xe, cô cầm điện thoại trong tay rất muốn nhắn tin cho Khương Nhã Tịnh, nhưng rốt cuộc lại không đủ dũng khí.

Dằn xuống mọi tâm tình, Diệp Ân ngả lưng lên ghế, cô rà soát lại ký ức của mình để tìm về hình bóng của Khương Nhã Tịnh vào 3 năm trước.

Năm đó, trong một lần Diệp Ân đến trung tâm thương mại để mua một số vật dụng, thời điểm cô ra về bằng cổng sau, bất chợt lại trông thấy một nữ nhân đội nón kết, mái tóc đen xoã dài, mặc một bộ đồ da ôm sát đang ngồi co người, nấp ở phía sau dãy xe đẩy hàng.

Có vẻ là đang khóc, thân thể run lên nhè nhẹ.

Tuy bị chiếc khẩu trang màu đen che kín mặt, nhưng nhìn đôi mắt nữ nhân kia đỏ lên như màu máu, hơi nước ẩn tràn khiến Diệp Ân không thể không để tâm.
Cô vừa định tiến đến liền nghe thấy động tĩnh từ phía xa, một đám người mặc thường phục, bộ dáng hùng hùng hổ hổ như đang cố truy lùng ai đó.

Khẽ đánh mắt nhìn về phía dãy xe đẩy hàng, nữ nhân kia đang hướng đến Diệp Ân, đưa ngón tay đặt lên miệng, ra hiệu muốn cô giữ yên lặng.

Xem ra đám người kia chính là đang truy lùng nữ nhân này!

Diệp Ân không vội bỏ đi, cô vẫn đứng đó quan sát diễn biến.

Loay hoay một lúc, cuối cùng tên nam nhân trong số đó cũng tóm được mục tiêu, hắn hung hăng bắt lấy cổ tay nữ nhân kia, giằng co qua lại.

"Bỏ ra! Đừng chạm vào người tôi!"

Nữ nhân vẫn không ngừng khóc, hét toáng cả lên.

Diệp Ân đứng một bên quan sát liền thở nhạt một hơi, cảm thấy rất ngứa mắt trước tình cảnh này!

Siết chặt bọc nilon đang chứa các vật dụng, cô thẳng tay ném vào mặt tên nam nhân đó. Tiếp đến liền phóng người tung ra một cước, đạp tên nam nhân ngã lăn xuống nền.
"Chết. . . chết tiệt! Cô là ai?!" Hắn lồm cồm bò dậy, chỉ tay vào mặt Diệp Ân quát lớn.

Vừa thấy hắn dời tay xuống thắt lưng, Diệp Ân liền xoay người đạp thêm một cước, khiến hắn văng ra xa trong bộ dáng thê thảm.

Nắm lấy cổ tay nữ nhân kia, Diệp Ân cất cao âm lượng: "Chạy thôi! Hắn có súng!"

Hai người cắm đầu bỏ chạy, luồn lách qua các dòng người hòng muốn thoát khỏi đám người đang đuổi theo phía sau.

Suốt đoạn đường bỏ chạy, Diệp Ân vẫn nghe rõ từng tiếng thút thít khổ sở đến từ nữ nhân trong bộ áo da ôm sát.

Cô thầm nhủ, người này có lẽ vẫn còn đang hoảng sợ.

Một nữ nhân chân yếu tay mềm, không biết đã làm gì đắc tội với lũ côn đồ ban nãy!

Chạy lên dốc cầu, Diệp Ân ngoái đầu nhìn về phía sau, thấy rõ những người kia vẫn ráo riết đuổi theo, không cách nào dứt ra được.
Không còn biện pháp, cô nắm tay nữ nhân kia chạy nhanh hơn. Chạy đến một đoạn đường vắng xe qua lại, nhân lúc đèn đỏ cô liền giật cùi chỏ đánh gục một tên nam nhân đang ngồi trên chiếc moto phân khối lớn.

Hắn ngã ra đất bất tỉnh tại chỗ.

"Xin lỗi. . . cho tôi mượn xe một lúc!" Diệp Ân vỗ vỗ lên vai hắn như một cách thể hiện sự áy náy.

Tiếp đến liền thốc nữ nhân kia đặt lên xe, Diệp Ân nhanh chóng nhảy lên ngồi vào phía trước, kéo tay người phía sau vịn chặt eo mình, nói: "Ôm chắc một chút, tôi sẽ đưa cô đến nơi an toàn."

Nhưng không ngờ, khoảnh khắc cô vừa quay xe, từ phía xa lại truyền đến tiếng súng nổ vang.

"Đoàng!"

Phát súng khá chuẩn xác, nhắm thẳng vào gối chân trái khiến Diệp Ân nghiến răng đau đớn.

"Chết tiệt. . . !"

Thế nhưng, cô vẫn giữ được bình tĩnh, trực tiếp tăng ga chạy vọt về hướng ngược lại, bỏ mặc đám người ở phía sau bất lực nhìn theo, giậm chân tức tối.
Nữ nhân kia ôm cô rất chặt, hai tay không ngừng run rẩy.

Đặt lòng bàn tay vỗ về lên mu bàn tay người phía sau, Diệp Ân trấn an: "Ổn rồi, đừng lo lắng. Bọn hắn sẽ không đuổi kịp chúng ta."

Chiếc xe tăng tốc, chạy băng qua các đoạn đường lớn, hai người trên xe hoàn toàn không nói với nhau thêm bất cứ lời nào.

Vòng tay ai đó vẫn siết chặt cái ôm, dường như khi ôm lấy Diệp Ân sẽ khiến cô an tâm hơn rất nhiều.

Bất giác lại tựa hẳn đầu lên bờ vai người ngồi phía trước.

Tâm trạng cũng theo đó dần được thả lỏng. . .

Chạy suốt 15 phút đến một khu phố nhỏ khá thưa người, Diệp Ân gác xuống chống xe, gỡ hai tay nữ nhân kia, xoay mặt ra sau, nói: "Đến nơi an toàn rồi. Bọn hắn chắc chắn không thể tìm đến đây."

Lúc này, nữ nhân có vẻ đã ngừng khóc, nhưng trên đôi mắt kia vẫn còn dư âm của sự hoảng loạn vừa rồi, vẫn còn rất đỏ.
Nữ nhân bước xuống, đối diện với Diệp Ân đang đứng khoanh tay trước ngực, hông tựa lên xe.

Dùng ánh mắt chăm chú để quan sát Diệp Ân một cách tổng thể.

Diệp Ân nhìn đối phương một lượt từ trên xuống dưới, sau khi xác định người này không bị thương ở điểm nào, cô liền hỏi: "Cô có đủ tiền để bắt xe về không?"

Ngước mắt nhìn Diệp Ân, nữ nhân kia không trả lời vấn đề này, chỉ nhàn nhạt hỏi lại: "Chân của cô thế nào. . . ? Có phải đau lắm không?"

Diệp Ân cười, nụ cười có chút yếu ớt: "Tôi không sao. Chút nữa trở về tôi sẽ khử trùng."

Lại nhìn xuống vết thương dưới chân đang không ngừng rỉ máu, cô khẽ thở dài: "Được rồi. Tôi phải đi đây."

Sau đó rút trong ví ra một ít tiền, cô nhét vào lòng bàn tay nữ nhân kia, nói: "Tôi không có nhiều tiền, số này chắc sẽ đủ cho cô bắt taxi về nhà. Về nhanh đi."
Nữ nhân đứng đó nhìn Diệp Ân, nhìn rất lâu cũng không mở miệng nói được lời nào.

Thời điểm Diệp Ân nổ máy xe, bất chợt cô ta lại lên tiếng: "Cảm. . . cảm ơn. Nhưng có thể cho tôi biết tên cô được không?"

Nghiêng mặt nhìn sang, Diệp Ân mỉm cười, đáp lại: "Tôi là Diệp Ân. Còn cô? Tên cô là gì?"

Nữ nhân chớp động mi mắt, giọng có chút ngập ngừng: "Tôi. . . tôi. . ."

Diệp Ân: ". . ."

Hỏi người ta xong, đến lượt người ta hỏi mình thì không muốn trả lời.

Không có chút thành ý. . . !

"Được rồi." Diệp Ân khoát tay, hào sảng nói: "Không muốn nói cũng không sao. Trở về cẩn thận nhé."

Nói xong liền vặn tay ga, thân ảnh Diệp Ân cùng chiếc moto dần dần mất hút.

Cô không hề hay biết, trong một khắc nào đó nữ nhân kia đã khắc sâu diện mạo của cô, cất giấu nó ở một nơi đẹp đẽ nhất trong tâm trí.
Để mãi cho đến 3 năm sau, nữ nhân kia liền có thể nhận ra cô ngay từ lần đầu gặp lại dưới tán cây ngô đồng.

Một mảnh ký ức không dễ bị xoá nhoà theo năm tháng.

Vì em đặc biệt, nên tôi muốn đối xử với em đặc biệt.

Xem ra em rất thích giúp người.

Đơn giản vì tôi muốn quan tâm em thôi.

Cho xe đạp leo tường không tốt, nhưng ấn tượng ban đầu của tôi về em là rất tốt.

Hoá ra, trong từng câu nói của Khương Nhã Tịnh đều bao hàm rất nhiều ẩn ý.

Diệp Ân cố nhớ lại từng khoảnh khắc, lồng ngực không kiềm được vội nảy lên nhịp nhàng.

Khương Nhã Tịnh, nữ nhân này quả thật rất đáng yêu. . .

Rất dễ gây thương nhớ. . .

Khiến cô càng lúc càng không dứt ra được!

Rất muốn gặp nữ nhân của mình, rất muốn ôm người kia vào lòng, rất muốn nói những lời âu yếm.

Cố hít sâu một hơi rồi thở ra, Diệp Ân siết chặt điện thoại trong tay, hồi hộp gửi đi một dòng tin nhắn.
[Nhã Tịnh, có thể gặp nhau được không?]

Chỉ mất vài giây sau, cô đã nhận được lời hồi âm từ Khương Nhã Tịnh.

[Em đang ở nhà sao? Bây giờ tôi đến nhé?]

Như trút được tảng đá lớn trong lòng.

Diệp Ân thầm nghĩ, có lẽ Liễm Văn nói không sai, Khương Nhã Tịnh vẫn dành cho cô một niềm tin nhất định.

Bất quá, cô cũng không biết nên vui hay buồn vì điều này. . .

Rất nực cười, rất bất lực.

[Được. Tôi chờ cô.]