Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 51: Lý do




*

Diệp Ân theo chân Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ đến một toà nhà cao tầng.

Nơi này không giống với trụ sở cục cảnh sát, từ trong ra ngoài đều đơn giản như một toà văn phòng bình thường.

Những người ở đây đều mặc quần áo công sở, trông không khác gì một nhân viên văn phòng, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của Diệp Ân.

Cô những tưởng nơi mình đi đến sẽ là trụ sở to lớn nào đó, sẽ bắt gặp rất nhiều nhân viên cảnh sát tại nơi này.

Cho đến khi cả ba bước vào thang máy, Liễm Văn dùng một chiếc thẻ quẹt lên thiết bị lắp sẵn ở bên trong, bất ngờ trên màn hình xuất hiện con số 30, con số này hoàn toàn không nằm trong dãy số có sẵn của thang máy.

Đến lúc này Diệp Ân mới hiểu ra, có lẽ nơi làm việc của hai nữ nhân này là địa điểm cơ mật.

"Ting tong~"

Thang máy dừng lại, ba người cùng nhau bước chân ra ngoài.
Đập vào tầm mắt Diệp Ân chính là một khung cảnh vô cùng bận rộn, ai nấy đều loay hoay trước máy tính làm việc.

Hầu hết các nhân viên ở đây đều mặc cảnh phục, vẻ mặt nghiêm nghị khác hẳn với những người cô nhìn thấy bên dưới.

Không sai, nơi này xác thực là Cục cảnh sát điều tra tội phạm ma tuý mà Liễm Văn nhắc đến!

Liễm Văn đưa cô đến một căn phòng rộng lớn, bốn phía vách tường đều có treo ảnh. . . Liễm Văn mặc cảnh phục. Mỗi bức ảnh đều khác nhau về độ trẻ trung, về kiểu tóc, quân hàm cũng khác nhau theo từng mốc thời gian.

Có lẽ những bức chân dung này được chụp vào những dịp Liễm Văn được thăng chức.

Lại đảo mắt nhìn một vòng, Diệp Ân trông thấy trên chiếc kệ có treo những tấm huy chương, cùng với những chiếc cup vàng đặt ngay ngắn ở một vị trí.
Xem ra. . . lão đại chẳng những là cảnh sát, mà còn là một nữ cảnh sát phá án rất tài ba!

Rất đáng ngưỡng mộ!

"Diệp Ân, em ngồi xuống đi." Liễm Văn ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, ra hiệu cho Diệp Ân.

Không thể không nói, Diệp Ân cảm nhận được phong thái của Liễm Văn lúc này dường như đã thay đổi.

Có vẻ nghiêm trang hơn so với trước đây. . .

Diệp Ân ngoan ngoãn ngồi xuống, Chung Giai Kỳ tiến đến bật công tắc màn hình máy chiếu.

Trên màn hình hiện ra một loạt các bức ảnh chân dung.

Toàn bộ đều là những gương mặt xa lạ, ngoài Khương Nhã Tịnh cùng Nhậm Phú Cường ra thì những người còn lại Diệp Ân hoàn toàn không quen biết.

Nhưng cô nhìn rõ hai dòng chữ "Khương gia" cùng với "Báo Đen".

Không cần nói, đây chắc chắn là những người liên quan đến vụ án mà Liễm Văn theo dõi.
"Diệp Ân, em rất bất ngờ về những chuyện mình đã chứng kiến hôm nay, đúng chứ?" Liễm Văn ngả lưng tựa vào thành ghế, hỏi.

Diệp Ân rụt rè gật đầu.

Ngày hôm nay sẽ là một ngày đáng nhớ đối với cô. Suốt hai năm bản thân làm. . . nhân viên tình báo mà cô không hề hay biết!

Quá đáng thật sự!!!

Liễm Văn nhìn nhìn Diệp Ân, cất giọng bình đạm: "Như chị đã nói, hôm nay chị sẽ cho em biết tất tần tật mọi thứ. Nhưng trước tiên, chị muốn hỏi em tại sao lại có mặt trong buổi giao dịch ở bìa rừng BR?"

Diệp Ân thành thật khai báo: "Hôm qua. . . em phát hiện Tưởng Doanh bị đám nam sinh uy hϊếp. Vì muốn giúp cô nhóc nên sáng nay em đã lén nấp sẵn trong một lùm cây ở trên dốc, chờ đợi cơ hội ra tay ứng cứu. Chỉ là. . . chỉ là. . ."

Chỉ là cô cũng không ngờ, sự nhiệt tình ngu dốt kia đã vô tình phá hoại kế hoạch của Liễm Văn!
Liễm Văn nghe xong chỉ biết cười khổ: "Em đúng là. . . đầu óc ngu si tứ chi phát triển! Ngoài việc giỏi đánh đấm ra rốt cuộc em còn làm được gì khác có ích hơn không vậy?"

Diệp Ân: ". . ."

Cảnh sát cũng mắng người thô tục thế này sao?!

Biến chất rồi. . . chắc chắn đã bị biến chất rồi!

"Không cần nhìn chị bằng ánh mắt đó. Dù thân phận của chị có thay đổi, chị vẫn là cấp trên của em." Liễm Văn lườm mắt.

"Vâng. . ." Diệp Ân cúi thấp đầu, đáp khẽ.

Chung Giai Kỳ ngồi bên cạnh cười hí ha hí hửng: "Thế nào? Có phải làm em bất ngờ lắm không? Từ sát thủ trở thành tình báo, có vui không nào?"

Diệp Ân chép môi, trong lòng không khỏi bất mãn.

Vui vui cái beep!

Cô cũng không thèm làm cái gì đó tình báo!

Cảm giác cứ như bản thân bị gài bẫy suốt 2 năm qua thì đúng hơn!

Nói chính xác một chút, cô chính là bị hai vị trưởng bối này xoay một vòng như chong chóng.
Không muốn ấm ức cũng không được!

Bất giác lại nghĩ đến những nhiệm vụ mà 2 năm qua bản thân được giao phó, Diệp Ân khó hiểu không thôi.

Cô hỏi: "Nhưng mà. . . không phải trước đó em vẫn thường xuyên nhận nhiệm vụ sao?"

Đều là những nhiệm vụ theo dõi, đấm người linh tinh. Chắc chắn không phải là công việc mà một cảnh sát, hay nhân viên tình báo gì đó nên làm!

Liễm Văn giải đáp: "Hai năm vừa qua chúng tôi chỉ giữ em bên cạnh để rèn luyện em thôi. Học cách theo dõi, học cách đọc khẩu hình, học cách hoá trang. Rất nhiều thứ em học được từ chúng tôi đều là có chủ đích."

Diệp Ân hiểu ra, liền hỏi tiếp: "Vậy. . . tại sao hai người phải giữ em bên cạnh trong suốt 2 năm? Còn nữa, tại sao đến gần đây mới giao phó cho em nhiệm vụ bảo vệ Triệu Lâm. Thằng nhóc đó có liên quan gì đến vụ án này sao?"
Nghe Diệp Ân hỏi nhiều như vậy, Liễm Văn chỉ khẽ thở dài.

Xem ra cô ngốc này trước giờ vẫn lơ mơ như con gà mờ, hoàn toàn không phát hiện bất cứ điều gì bất thường!

"Triệu Lâm vốn không liên quan, thằng nhóc đó chỉ là một con cờ giúp nước đi của em suôn sẻ hơn thôi."

Liễm Văn nghiêm giọng, nói: "Còn lý do vì sao chị phải giữ em bên cạnh suốt 2 năm, là vì chưa đến thời điểm thích hợp để em đến trường BD. Nhiệm vụ của em đến gần đây mới chính thức bắt đầu, nằm trong phần cuối cùng của kế hoạch."

Nói đến đây, cô lại cười nhẹ một tiếng: "Hơn nữa, nếu chị không bắt lấy em trước. Nói không chừng bây giờ em đã trở thành người xấu, trở thành tay sai hay đại khái là vệ sĩ của Khương Nhã Tịnh chẳng hạn?"

Nghe vậy, Diệp Ân liền trợn to đôi mắt: "Sao. . . sao có thể?"
Cô nhớ rất rõ, hai năm trước Liễm Văn đã bắt gặp cô ở quán bar. À không, dựa theo những gì cô được biết ở hiện tại, thì phải nói là Liễm Văn cố ý đến tìm cô ở quán bar thì đúng hơn!

Nhưng không lý nào nếu cô không gặp Liễm Văn thì sẽ gặp Khương Nhã Tịnh vào thời điểm đó?

Cô không tài không cán, không có lý do gì khiến cả hai thế lực hắc- bạch đạo này lại muốn lôi kéo cô về phe của họ, đúng chứ?!

Kể cả Liễm Văn. . . tại sao lại nhắm trúng cô mà không phải là một người nào khác?

Người giỏi võ hơn cô rõ ràng là không thiếu, tại sao nhất định phải là cô kia chứ? Hơn nữa còn dày công rèn giũa cô trong suốt 2 năm. . .

Để làm gì?! Chẳng lẽ cô có cái số mệnh gì gì đó giúp ích được vị đại tỷ này hay sao?

Có quá nhiều uẩn khúc trong lòng cô lúc này. . . chưa có lời giải đáp!
Quan sát nét mặt co giãn thất thường của Diệp Ân, Liễm Văn nâng môi cười nhạt: "Có lẽ em đang thắc mắc lý do vì sao chị lại chọn em có đúng không?"

Hai mắt sáng trưng, Diệp Ân gật đầu liên tục.

Liễm Văn chống cằm, nghiêng đầu cười: "Không phải nói trí nhớ của em tốt lắm sao? Em có nhớ cách đây 3 năm, em đã từng cứu một cô gái chạy thoát khỏi trung tâm thương mại hay không?"

Diệp Ân nhíu mày như đang suy nghĩ, sau đó đáp: "Em nhớ. . . là cô gái bị một đám người xấu vây bắt ở cổng sau trung tâm thương mại. Em nhớ rất rõ vì cứu cô ấy em đã bị thương, phải nằm ở nhà suốt nửa tháng để chờ bình phục."

Viên đạn lần đó ghim thẳng vào gối chân trái, cũng là một phần nguyên nhân dẫn đến tai ương sau này.

Khớp gối chân trái liên tục bị chấn chương, khiến cô không thể tiếp tục lên võ đài thi đấu.
Đoạn thời gian đó đã gây cho cô không ít phiền não!

Liễm Văn đưa mắt ra hiệu cho Chung Giai Kỳ, Chung Giai Kỳ lập tức lấy ra một xấp ảnh, đặt ở trước mặt Diệp Ân.

"Em xem thử, cô gái mà khi đó em cứu, có phải là người trong ảnh không?"

Cầm xấp ảnh trên tay, Diệp Ân lật từng tấm để xem xét.

Nữ nhân toàn thân diện một bộ áo ôm sát chất liệu da, đen nhánh bóng bẩy. Mặc dù đã đội nón kết, đeo khẩu trang nhưng cô vẫn nhận dạng được từ trong ký ức. . .

Không hiểu sao bây giờ nhìn lại, nội tâm không tránh khỏi cảm giác thấp thỏm.

Nơm nớp không yên.

"Phải. . . là cô ấy. Hôm đó ở trung tâm thương mại YZ, người em cứu chính là nữ nhân trong ảnh." Diệp Ân nói.

Từng ngón tay Liễm Văn nhịp nhịp trên mặt bàn, khoé môi hơi nhếch lên.

Cô nói: "Người mà 3 năm trước em từng cứu, cũng chính là cô ta, là Khương Nhã Tịnh."
Diệp Ân: "!!!"

---------------------//------

P/s: hầy dà! Bh thì mng đã hiểu tại sao cô Khương của chúng ta luôn nói, cô rất ấn tượng về "lần đầu tiên" gặp Diệp Ân rồi đó~

Khum phải là vì chiếc xe đạp cùi bép của cưng đâuu Ân Ân àhhh ? =))))